
rả lời rất đường hoàng.
Cô trả lời, giọng nhỏ dần: “Tôi không cần anh cứu.”
Anh bật cười, đáp: “Nhưng tôi cứ muốn cứu cô.”
Cô không thèm để ý đến lời anh nữa, mệt mỏi dựa vào ghế. Bầu không khí giữa hai người bắt đầu trở nên nặng nề.
Một hồi lâu sau, Lăng Bách chủ động mở lời: “Việc cô vay tôi ba mươi triệu tệ hôm trước….”
“Anh không cần giải thích.” Cô lập tức ngắt lời anh, cô không đủ kiên nhẫn để tiếp tục nghe anh nói.
Nhưng anh vẫn cố chấp muốn giải thích cho cô nghe: “Tôi không vay được bố ba mươi triệu tệ, lại còn bị ông nhốt trong nhà, không thể liên lạc được với bên ngoài. Vì thế… tôi xin lỗi.”
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, không tin những lời anh nói.
Anh hỏi cô: “Cô muốn vay ba mươi triệu tệ để chấm dứt hợp đồng với công ti à? Vì giám đốc bắt cô đóng loại phim đó? Tôi nghe nói cô đã trả lại phí đại diện, bây giờ có phải trên người không còn một xu?”
Đôi môi cô mấp máy nhưng không nói gì cả.
Anh đưa tay bật nhạc, ca khúc “Valder fields” vang lên, tiết tấu tuy nhanh nhưng man mác buồn, giai điệu khiến người ta mê đắm.
Anh vừa lái xe vừa lẩm nhẩm theo giai điệu bài hát. Giọng hát của anh hay tới lạ kì, giọng anh vang bên tai cô không thua kém giọng ca sĩ. Anh mỉm cười hỏi: “Có người nói tôi giống Wonbin, chính là Han Tae Suk trong phim ‘Trái tim mùa thu’, cô có thấy giống không? Thực ra tôi thấy tôi giống chính bản thân tôi, Lăng Bách! Là Lăng Bách độc nhất vô nhị!” Anh không cần biết cô có đáp lại hay không mà vẫn nói tiếp: “Để tôi kể cho cô nghe một câu chuyện cười tôi đọc được trên mạng. Có một hộ lí thấy bệnh nhân đang uống rượu trong phòng bệnh, cô liền bước tới khẽ nói với anh ta: ‘Cẩn thận gan[*'>’, bệnh nhân liền mỉm cười đáp lại: ‘Tiểu bảo bối’, ha ha ha.” Anh cười tới mức chảy cả nước mắt: “Cô không cảm thấy buồn cười à? Vậy tôi kể tiếp chuyện nữa. Đường Tăng nói: ‘Chuyến thỉnh kinh lần này nên tìm cách nhanh nhất!’ Ngộ Không đề nghị: ‘Đi máy bay nhanh hơn ngựa!’ Bát Giới đáp: “Thần Châu 7[**'> nhanh hơn!’ Sa Tăng rút ra một khẩu súng nói: ‘Nghe nói thứ này lập tức tiễn người tới Tây Thiên.’ Ha ha ha.”
[*'> Nguyên văn tiếng Trung 小心肝 đọc lên vừa có nghĩa “cẩn thận gan” vừa là cách gọi âu yếm, vì thế bệnh nhân nghe “cẩn thận gan” lại tưởng y tá đang gọi âu yếm nên đã đáp lại là “Tiểu bảo bối.”
[**'> Thần Châu 7: Là tàu vũ trụ Thần Châu số 7 chở ba phi hành gia Trung Quốc đã rời bệ phóng ở trung tâm phóng vệ tinh Tửu Tuyền, phía tây bắc tỉnh Cam Túc, Trung Quốc vào lúc 21 giờ 10 phút ngày 25/10/2008 (giờ Bắc Kinh).
Cô vẫn không nói tiếng nào.
Nụ cười trên gương mặt anh dần dần đông cứng lại, anh đột ngột nhấn ga rẽ sang đường cao tốc, xe lao đi như bay, bỏ lại tất cả các xe khác ở phía sau.
Cô lo sợ hỏi anh: “Anh muốn đưa tôi đi đâu?”
Anh đáp: “Về nhà.”
“Nhưng đây không phải đường về chỗ tôi ở.”
“Nhà cũ của cô.” Chỉ là bốn chữ đơn giản nhưng lại khiến trái tim cô đập loạn nhịp. Cô run rẩy hỏi: “Anh biết nhà cũ của tôi ở đâu sao?”
Anh nói: “Tôi biết.”
“Vậy tại sao anh lại đưa tôi về nhà?”
“Không phải cô muốn gặp bố sao?”
“Tôi…” Cô cứng họng. Mấy hôm nay cô luôn quan tâm tới tin tức trên báo mạng, nhưng tuyệt nhiên không có tin gì về bố cô. Ngày nào cô cũng gọi về nhà vô số lần nhưng đều không có ai nghe máy. Cô rất lo lắng cho bố, sức khỏe của ông vốn không tốt, chỉ cần ốm vặt cũng phải nằm viện điều trị. Cô không biết tình hình của ô bây giờ thế nào, thậm chí có lúc cô còn gặp ác mộng cả đêm, nằm mơ thấy ông ngã ra đất máu me đầy mình.
Cô ngập ngừng rồi chua xót nói: “Đám paparazzi nhất định đang mai phục gần nhà tôi. Nếu tôi trở về chỉ gây thêm sóng gió lớn hơn…”
Anh vẫn chăm chú lái xe, ngắt lời cô: “Tôi biết cô sợ trở về sẽ bị hàng xóm cười nhạo, tôi biết cô sợ phóng viên nhìn thấy cô sẽ hỏi những câu khó xử. Nhưng nếu cô tin tôi, thì sẽ chẳng có vấn đề gì, tôi sẽ bảo vệ cô.”
Không biết tại sao những suy nghĩ trong lòng cô đều phơi bày ra trước mắt anh, thậm chí có lúc chỉ cần một ánh mắt, một câu nói, anh đã hiểu. Chàng trai này thực sự rất kì lạ.
Anh nói: “Về nhà cô phải đi mất hai tiếng mười lăm phút, cô ngủ một chút đi, đến nơi tôi sẽ gọi.”
Ngay cả thời gian về nhà cô, anh cũng tính toán tỉ mỉ đến thế sao? Mặc dù nghi ngờ nhưng cô chấp nhận tin rằng anh đối xử thật lòng với cô. Xe phóng đi rất nhanh, cô nhắm mắt lại, ngủ ngon lạ thường.
Anh yên lặng lái xe, ánh mắt chốc chốc lại nhìn gương chiếu hậu, qua gương anh có thể nhìn thấy gương mặt vô cùng quen thuộc của cô.
Anh nhớ khi lên năm, bố anh xây nhà ở quê, nhà cô chỉ cách nhà anh một căn. Lần đầu tiên thấy cô, cô mặc áo hoa, tết tóc hai bên, ngồi trên vai bố cô. Sau này anh mới biết, mẹ cô qua đời khi sinh cô nên chỉ có hai bố con nương tựa vào nhau.
Lúc đó anh chỉ thấy đồng cảm với cô.
Cấp một, cấp hai, anh và cô học cạnh lớp nhau, mỗi lần đến giờ giải lao anh đều cố tình đi qua cửa lớp cô, liếc nhìn cô đang vùi đầu đọc sách. Thành tích học tập của cô rất tốt, điểm thi cuối năm luôn đứng đầu. Còn anh năm nào cũng bị nhà trường phê bình vì thành tích kém. Tan học về nhà, việc anh thích nhất chính là ngồi trê