
ới người nhà muốn gả nàng cho một người chưa từng gặp mặt qua, thì nàng lại sinh khí không muốn trở về.
Ở Phong Gia Bảo được hơn nửa tháng thì Loan Loan bắt đầu lo lắng. Mặt nạ da người của nàng là phải dùng một loại thuốc đặc biệt để làm mềm nó. Hiện tại đã có hiện tượng trở nên khô cứng, nhưng thuốc nước làm mềm nàng đã dùng gần hết. Nàng từng nghe nhị tỷ Tâm Khiết nói qua, mặt nạ đã quá cứng thì không có cách nào khít sát được vào da mặt.
Lúc mà nàng rời khỏi Lạc Thành, theo đội bảo tiêu đi đi lại lại khắp nơi, ai mà nghĩ sẽ phát sinh ra nhiều chuyện như vậy chứ. Mà lúc trước nàng đáp ứng lời đề nghị của Phong Chính, một phần cũng vì tò mò mới mẻ, hiện tại thì nàng nên làm cái gì bây giờ đây? Loan Loan dù sao cũng là thiên kim đại tiểu thư chưa từng trải qua thế sự phức tạp, nàng càng nghĩ, tuy rằng cuộc sống ở Phong Gia Bảo cũng thoải mái, nhưng cuối cùng nàng vẫn quyết định là phải trốn đi.
Loan Loan đã đặt quyết tâm, đêm xuống nàng thu thập hành trang lén lút từ trong phòng trốn ra ngoài. Nàng đã tính kĩ, đầu tiên đến chuồng ngựa lấy một con rời khỏi phủ, sau đó đợi lúc cổng thành của Phong Gia Bảo mở ra sẽ lập tức phi nhanh trở về Trung Nguyên. Ngựa này nàng không phải là lấy không, trong người có ít bạc vụn, nàng đã lấy ra một ít coi như tiền mua ngựa, đặt ở hàng rào chuồng ngựa. Nhưng chờ tới lúc nàng bước vào chuồng, vừa tháo dây cương cho một con, sau cổ bị người ta đánh một kích, trước mắt trở nên tối sầm lại, mất đi tri giác.
Chờ đến lúc Loan Loan tỉnh dậy, nàng nhìn thấy tình hình yên tĩnh trước mắt, lập tức sợ hãi. Phong Chính, Hải Tứ, Vương Tán, sắc mặt cả ba người đều cứng đờ chăm chú ngồi ở phía đối diện nhìn nàng, nàng đã bị trói chặt vào trong ghế. Không khí trong phòng cực kì âm u lạnh lẽo, Loan Loan dùng sức nuốt một ngụm nước miếng, sợ hãi nhìn người đối diện, một câu cũng không dám nói.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng chỉ nghe được âm thanh cháy tí tách từ cái đèn dầu. Sau nửa ngày, Vương Tán mới mở miệng nói, “Lâm Quan, bây giờ là hơn nửa đêm, ngươi tính dẫn ngựa đi đâu?” Lời nói của hắn đã không còn ôn hòa như ngày thường, mà lạnh lùng như băng.
Loan Loan không khỏi run lên, “Ta nghĩ… ta nên đi rồi.” Thanh âm của nàng nhỏ như tiếng muỗi vo ve, Phong Chính nhíu nhíu mày.
Vương Tán lai hỏi tiếp, “Tại sao lại muốn rời đi, ngươi ở đây không quen sao?”
“Không phải…”
“Hay là do chúng ta đối đãi ngươi không tốt?”
“Không phải.” Loan Loan vội nói, một mặt ráng duy trì âm điệu của Lâm Quan.
“Đó là vì cái gì?” Vương Tán ngừng một chút, không đợi đến lúc Loan Loan trả lời, khẽ nhăn mày, “Không lẽ… chẳng lẽ ngươi là gian tế sao?”
Loan Loan không hề có phản ứng lại, Hải Tứ vội đứng lên, hai tay nắm chặt thành đấm, hai mắt trừng trừng giống như chuông đồng, từ ánh sáng mờ nhạt trong phòng có thể nhìn thấy vẻ hung ác, dữ dằn. Đã nhiều ngày qua bởi vì lo âu trong lòng nên Loan Loan không thể sống yên ngủ ngon. Bị khẩu khí tra hỏi của Vương Tán đã là cảm thấy lạnh xương sống và sợ hãi, hiện tại lại bị Hải Tứ dọa như vậy, thần kinh nhất thời không thể chống đỡ nổi, “Oa” một tiếng khóc thật lớn.
Ba người còn lại trong phòng sửng sốt, đưa mắt nhìn nhau. Hải Tứ có hơi lúng túng, lên tiếng nói, “Khóc cái gì mà khóc chứ, nam tử hán đại trương phu dám làm dám chịu, ngươi có phải là loại đâu vàng được nuôi trồng đâu chứ!” (Vivi: ta chém đại, nhưng ta nghĩ ý nói là Loan Loan không phải loại công tử được nuông chiều từ bé rồi yếu đuối)
Vương Tán dở khóc dở cười, giọng điệu cũng dịu đi hẳn, “Lâm Quan, ngươi có gì ủy khuất thì nói cho chúng tôi biết, chúng tôi sẽ hết lòng giúp đỡ ngươi. Nếu ngươi không phải là do bọn phỉ đó phái tới làm gian tế…” Vừa nghe đến hai chữ “gian tế”, Loan Loan càng khóc to hơn. Vương Tán vội nói, “Hảo hảo, ngươi đừng nên khóc nữa, không khéo lại đánh thức những người khác. Ngươi có thể giái thích mà, ít nhất cũng nói cho chúng tôi biết vì lý do gì mà ngươi phải rời đi?”
Tiếng khóc của Loan Loan nín từ từ, nghẹn ngào suy nghĩ một hồi lâu. Chuyện nàng uống rượu, rồi trốn nhà, giả mạo thân phận, cũng không bịa đặt nữa. Vương đại ca bọn hắn mấy ngày nay đối xử với nàng tốt lắm, không bằng thẳng thắn nói cho họ biết thân phận thực sự, đỡ phải khiến bản thân tiếp tục lo lắng. Hơn nữa chính mình lặng lẽ lừa mọi người bỏ đi, trong lòng cũng cảm thấy bất an vô cùng. Chủ ý đã định, Loan Loan liền nói, “Hảo, ta nói cho các người biết. Nhưng mà Vương đại ca, trước hết ngươi hãy cởi trói cho ta.”
Vương Tán nhìn về phía Phong Chính, hắn gật gật đầu đồng ý. Vương Tán bước lên cởi bỏ dây thừng. Loan Loan đứng dậy xoay xoay người hoạt động, uốn éo lại cổ tay đã tê rần hết cả. Vương Tán hỏi, “Hiện tại ngươi có thể nói rồi chứ?” Loan Loan gật đầu, trước mặt ba người, đem mặt nạ chậm rãi tháo xuống. Phong Chính cùng Hải Tứ dõi theo động tác của nàng mà từ từ mở to hai mắt đầy ngạc nhiên.
Khi nàng đã gỡ hoàn toàn mặt nạ ra, Hải Tứ lắp bắp, “Lạc… Lạc Thành tiểu huynh đệ…. Ngươi…ngươi như thế nào mà………”
Lúc này Phong Chính vùng dậy tiến lên, hắn bình tĩnh hỏi, “Ngươi không phải l