Satan Dịu Dàng Nhặt Được Cô Vợ Nhỏ

Satan Dịu Dàng Nhặt Được Cô Vợ Nhỏ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324224

Bình chọn: 7.00/10/422 lượt.

a anh.

- Vũ Lạc Trạch, anh làm sao vậy? - Cô lo lắng hướng đến gần anh, muốn đưa tay chạm vào anh, anh lại đột nhiên ngẩng mặt lên sợ hãi lui lại phía sau.

- Đi mau, không được tới gần anh! - Anh đã bị thuốc dồn đến ranh giới chuẩn bị sụp đổ, nếu như cô cứ đến gần, nhất định anh sẽ không nhịn được mà đè cô xuống dưới thân, nhưng cuối cùng một tia lý trí nói cho anh biết, anh không thể đụng vào cô. . . . . .

- Rốt cuộc anh bị sao vậy? Em. . . . . . - Hai vai cô run rẫy sợ hãi hỏi. Dáng vẻ của anh thật khổ sở, cô không nhẫn tâm bỏ lại một mình anh ở đây, hơn nữa tay của anh chảy rất nhiều máu, đã nhuộm ướt cả thảm dưới chân, nếu để mặc cho máu chảy xuống như vậy, nhất định anh sẽ gặp chuyện không may.

- Anh không sao! Em không cần lo lắng cho anh, đi mau! Gọi điện gọi Mạc Duy Dương tới đón em! - Anh phải làm cho mình tỉnh táo, anh không thể đụng vào cô.

Diệc Tâm Đồng nhìn bước chân anh lảo đảo đi tới bàn học của cô, anh cầm ly thủy tinh lên, đang ngạc nhiên với hành động của anh, thì thấy anh giơ cao ly thủy tinh, nện một phát vào mu bàn tay chảy máu, làm cô sợ đến thét ra tiếng chói tai:

- Đừng!

Nhưng đã không kịp, ‘xoảng’ một tiếng, ly thủy tinh bị đập nát, mu bàn tay anh bị thủy tinh ghim vào lẫn lộn với máu tươi.

Từng giọt từng giọt máu từ mu bàn tay anh nhỏ xuống đất, Diệc Tâm Đồng hoảng sợ toàn thân mềm nhũn, khóc lóc: "Hu hu!"

Vũ Lạc Trạch quay đầu lạinhìn sắc mặt trắng bệch của cô, giọng khàn khàn nói:

- Nếu em không đi, anh lập tức phế cái tay này!

Diệc Tâm Đồng nhìn tay anh, không dám do dự, chạy đến cửa phòng, mở cửa ra lao xuống lầu.

Cô vẫn chạy xuống dưới lầu, cho đến khi đụng vào một người, cô mới ngẩng đầu lên. Trên mặt đã sớm ướt một mảng, nhìn rõ người mới tới, hai chân cô mềm nhũn ngã vào trong Le.quydon ngực của anh, Mạc Duy Dương duỗi tay một dỡ lấy cơ thể ngã xuống của cô.

- Diệc Tâm Đồng xảy ra chuyện gì vậy?

- Anh. . . . . . chảy rất nhiều máu - Cô khóc chỉ lên lầu.

Mạc Duy Dương vỗ vỗ vai cô, khuyên nhủ:

- Em tới ghế salon ngồi đi, ở đây giao cho anh!

Nhíu nhíu mày, Mạc Duy Dương bước nhanh lên lầu, trong nháy mắt khi đẩy cửa phòng ngủ ra, mùi máu tươi xông vào mũi. Ánh mắt anh lướt qua xung quanh phòng, khi ánh mắt nhìn đến Vũ Lạc Trạch ngã xuống đất thì sắc mặt lập tức thay đổi.

Vũ Lạc Trạch được đưa vào phòng cứu cấp trong bệnh viện, lập tức được ngăn máu chảy ở mu bàn tay, sau khi uống thuốc do bệnh viện kê dơn, dược tính trong cơ thể cũng được anti web copy giải trừ, ngoài sắc mặt còn hơi tái nhợt cũng không có vấn đề gì quá lớn.

Diệc Tâm Đồng và Mạc Duy Dương đứng bên giường Vũ Lạc Trạch, Vũ Lạc Trạch không dám đáp lại ánh mắt giết người củaMạc Duy Dương, chỉ nhìn về phía Diệc Tâm Đồng cười nói:

- Tâm Đồng, em ra ngoài hít thở không khí, anh có chuyện muốn trao đổi với Dương!

Diệc Tâm Đồng ngẩng mắt nhìn Mạc Duy Dương, Mạc Duy Dương vuốt vuốt tóc của cô:

- Đi đi!

Diệc Tâm Đồng gật đầu một cái, sau đó một mình ra khỏi phòng bệnh, để lại hai người đàn ông lòng dạ phức tạp.

- Dương, thật xin lỗi! - Vũ Lạc Trạch ngẩng đầu nhìn anh, mặt áy náy nói.

- Tôi muốn nghe không phải là lời xin lỗi, tôi không muốn người của mình bị thương một chút nào! - Sắc mặt Mạc Duy Dương trong nháy mắt nghiêm túc, giọng nghe vào làm người ta phát rét.

- Là sơ suất của tôi, mới khiến cho cô ấy bị hoảng sợ, tôi bảo đảm sẽ không còn có lần sau! - Vũ Lạc Trạch nhức đầu cắn răng mà nói ra.

Mạc Duy Dương nguy hiểm nhếch môi, hai tay bỏ vào trong túi quần Tây, giọng không để người khác có thể xía vào nói:

- Tôi tin tưởng cậu mới giao cô ấy vào trong tay cậu, nếu như xảy ra chuyện tương tự nữa, đừng trách là tôi không nể tình bạn. . . . . .

Các bạn đọc vui lòng chỉ đọc truyện này tại

Vũ Lạc Trạch cười:

- Dương, thật ra thì cậu rất quan tâm cô ấy có đúng không? Nếu quan tâm cô ấy như vậy, tại sao muốn đẩy cô ấy ra, tôi là đàn ông, không phải Liễu Hạ Huệ. . . . . .

Mạc Duy Dương tiến lên, không để ý cậu ta là bệnh nhân, một tay níu chặt đồng phục bệnh nhân, sắc mặt nhăn nhó cảnh cáo:

- Chuyện của tôi cậu đừng nhúng tay vào, còn nữa. . . . . . cô ấy là người của tôi, không có lệnh của tôi, cậu đừng mơ tưởng chạm vào cô ấy, nếu không ngay cả bạn bè chúng ta cũng không làm được!

Vũ Lạc Trạch nhìn anh chằm chằm:

- Cậu có hỏi ý kiến của cô ấy chưa? Mạc Duy Dương, cô ấy đã mười bảy tuổi rồi, cũng sắp trưởng thành, cậu không cần làm cho mình thật giống như bạn trai của cô ấy. Trên thực tế, cậu chỉ có thể được coi là người giám hộ!

Đôi mắt chim ưng của Mạc Duy Dương nhíu lại, ra tay cực nhanh, một quyền đánh tới cằm của cậu ta:

- Vũ Lạc Trạch, nếu như cậu cũng ôm lấy ảo tưởng với cô ấy, vậy tôi mang cô ấy đi, tôi không cần cậu giúp tôi trông nom người của tôi!

Vũ Lạc Trạch ôm cằm bị đánh đau, có chút tức giận mà rống lên nói:

- Mạc Duy Dương, cậu nhất thiết phải vì một cô gái mà cãi nhau với tôi sao? Tôi đối với cô ấy cũng chỉ có mến mộ, cũng không có quá nhiều ý nghĩ không an phận!

Mạc Duy Dương hừ lạnh một tiếng:

- Thật sao? Nếu như không có ý nghĩ không an phận, cậu sẽ để m


Pair of Vintage Old School Fru