
nói.
Diệc Tâm Đồng nhìn anh ta đầu đầy mồ hôi, vội gọi anh ta vào nhà.
- Anh mau vào, thật vất cả, tôi giúp anh rót ly trà, anh uống rồi đi! - Cô nhường ra một lối đi, cho anh ta đi vào.
Thật ra thì trợ lý muốn vội vàng trở về phục lệnh (báo cáo sau khi chấp hành mệnh lệnh), nhưng chạy mấy giờ, hiện tại đang khát muốn chết, vì vậy
khi cô nhiệt tình kêu, anh ta có chút ngượng ngùng vào nhà.
Diệc Tâm Đồng đưa một ly nước tới trước mặt anh ta, kêu lên:
- Anh uống miếng nước rồi đi!
Anh ta cười nhận lấy:
- Cảm ơn.
Anh nhấp một miếng, còn chưa nuốt xuống, trong cổ họng đột nhiên đau xót, anh phun ra một mặt của cô.
". . . . . ." Diệc Tâm Đồng bị phun mặt không giải thích được, còn anh ta vội để ly xuống, nói xin lỗi:
- Thật xin lỗi phu nhân, thật xin lỗi!
Chịu đựng khổ sở ê răng rơi xuống, anh vội tìm khăn giấy đưa cho cô, cô xoa xoa mặt, cười nói:
- Không có việc gì, anh làm gì thế kích động như thế, nước có gì khó uống sao?
- Không có. . . . . . chỉ là. . . . . . phu nhân, có phải cô cho tôi là nước chanh? Quá chua! – khuôn mặt anh khổ sở cười nói.
- Nước chanh? Trời ơi, thật xin lỗi, tôi quên đó là nước tôi thích uống,
tôi nên rót cho anh ly nước lọc. Thật xin lỗi, bây giờ tôi đi rót cho
anh một ly nữa! - Diệc Tâm Đồng vỗ đầu của mình, ảo não xoay người chạy
vào phòng bếp.
Trợ lý vội vàng kêu lên:
- Phu nhân, cô cẩn thận một chút, đừng té ngã!
- A!
Lời anh ta nói còn chưa xong, tức thì nghe nhà bếp truyền đến một tiếng hét thảm. Anh bị dọa đến hồn cũng sắp không còn.
- Phu nhân, cô sao rồi hả?
Anh ta chạy tới nhà bếp, gấp gáp kêu lên:
- Phu nhân, cô đang ở đâu?
- Con gián. . . . . . ở đó có con gián, một con rất to, anh đuổi giúp một tay đi! - Diệc Tâm Đồng sợ đến mức ngồi xổm ở dưới một cái bàn trong
bếp, tay chỉ một con gián lớn bên cạnh ấm trà kêu lên.
Trợ lý mặt tối sầm, nói:
- Được, cô đi ra ngoài nghỉ ngơi trước, nơi này giao cho tôi, con gián cũng để tôi đối phó!
- Uh. - Cô ngoan ngoãn đưa ly trà cho anh ta, sau đó đứng dậy ra khỏi phòng bếp.
Trợ lý ở nhà bếp mệt mỏi mấy chục phút, mới giải quyết xong con gián, sau
đó rót cho mình một ly nước lọc, ực mạnh vài hớp, rốt cuộc thở dài một
hơi, cái việc làm này không đáng làm.
- Phu nhân, cám ơn cô chiêu đãi, tôi đi làm! - Trợ lý từ phòng bếp ra ngoài, nói với cô.
- Ừ, tốt, anh đi thong thả!
Diệc Tâm Đồng đứng dậy nói với anh ta.
- Được, phu nhân cô ở nhà nghỉ ngơi thật nhiều, chớ làm chuyện gì nguy
hiểm, có gì cần cứ gọi người làm là được, tôi trở về báo cáo với tổng
giám đốc đây! - Trợ lý một bộ mặt như gặp phải quỷ, vội chạy về phía
cửa.
Diệc Tâm Đồng tò mò sờ sờ mặt của mình:
- Chẳng lẽ
diện mạo của cô rất đáng sợ? Bằng không sao anh ta lại có vẻ mặt như bị
hù sắp chết? Thiệt là, cô vốn còn muốn giữ anh ta lại ăn cơm, kết quả
anh ta chạy nhanh như vậy. Diệc Tâm Đồng lột một múi quýt bỏ vào trong miệng, điện thoại trên sofa bên cạnh đột nhiên
vang lên. Cô vặn nhỏ âm thanh TV, cầm lên hỏi:
- Xin chào, xin hỏi tìm ai?
- Đồng Đồng là tớ đây!
- Hi? Cậu chạy đi đâu vậy?
- Đồng Đồng, tớ đang ở Mị Ảnh, thật ra thì. . . . . . năm tháng nay tớ vẫn luôn ở Mị Ảnh. . . . . . - Quan Hi chột dạ nói.
- Mị Ảnh? Sao cậu ở Mị Ảnh? Ơ. . . . . . chẳng lẽ mấy ngày đó cậu đều ở
chỗ Phi Ưng? - Cô bừng tỉnh hiểu ra gật gật đầu - Hiện tại Phi Ưng tha
thứ cậu chưa?
- Còn chưa có! Đồng Đồng, thật ra thì. . . . . .
ôi, tớ không biết nói thế nào với cậu. – Giọng Quan Hi nghe vào có chút
buồn bực và phiền muộn.
- Sao vậy? Phi Ưng làm khó dễ cậu?
- Cũng không hẳn là vậy, là vấn đề của mình tớ, tớ thích Phi Ưng, nhưng. . . . . . – Cô cắn môi, phát cáu hừ lạnh nói - Người anh ấy thích là cậu.
Diệc Tâm Đồng nhếch miệng lên cười nhạt, hình như đã sớm ngờ tới Hi sẽ thích Phi Ưng, chẳng qua Phi Ưng thích cô, cô cảm thấy rất có lỗi đối với
anh.
- Hi, nếu như yêu thích một người nên dũng cảm theo đuổi,
chứ không phải do dự, hạnh phúc nắm giữ ở trên tay của mình, không phải
đợi người khác ban cho, cho nên cậu nên lấy ra sức quyến rũ của cậu, chế ngự Phi Ưng. – diễn: đàn lê; quý -đôn Cô cười cho Quan Hi ý kiến.
Quan Hi cũng biết Đồng Đồng không thích Phi Ưng, chỉ là Phi Ưng hoàn toàn là đầu gỗ. Mấy tháng nay mỗi ngày cô bám gót ở trước mặt, sau lưng ,bên
cạnh anh, thế mà anh lại vẫn không chút động lòng. Cô cũng bắt đầu hoài nghi có phải sức quyến rũ của mình hạ thấp rồi không, cho nên cô muốn
làm khảo nghiệm, cái khảo nghiệm này cần Đồng Đồng giúp một tay.
Sau đó cô nói khảo nghiệm muốn làm cho Diệc Tâm Đồng, Diệc Tâm Đồng bày tỏ
đồng ý, Đồng Đồng cũng hi vọng Phi Ưng và Quan Hi có thể ở cùng nhau.
Theo kế hoạch của Quan Hi, cô phụ trách hẹn Phi Ưng ra ngoài, còn Quan Hi sẽ ngồi ở góc nhà hàng nghe lén.
Phi Ưng nhận được điện thoại Diệc Tâm Đồng gọi tới, trong lòng vui mừng nho nhỏ, sau đó trải qua một phen đấu tranh mới quyết định tới gặp cô một
lần. Anh biết không nên ôm lấy ảo tưởng đối với cô nữa, hôm nay tới gặp
cô chỉ vì xác nhận xem cô có hạnh phúc không. Mà gần đây anh bị Quan Hi
đuổi theo phiền triệt để, anh cầ