Duck hunt
Satan Dịu Dàng Nhặt Được Cô Vợ Nhỏ

Satan Dịu Dàng Nhặt Được Cô Vợ Nhỏ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325534

Bình chọn: 7.5.00/10/553 lượt.

nh tay anh, nghẹn ngào nói:

- Anh, em rất sợ. . . . . .

- Đừng sợ, nghe lời anh nói.

Cô khóc ngã trong ngực của anh, bản thân không còn sức lực.

Vũ Phong Nhi cũng dựa trên người của Mạc Vi Phẩm, đau lòng khóc lớn:

- Con trai của tôi không biết sao đoản mệnh vậy! Nó mới ba mươi hai tuổi, sẽ không để cho chúng ta người đầu bạc tiễn người đầu xanh đâu!

- Được rồi, không cần không có việc gì nguyền rủa con trai của mình! - Hốc mắt Mạc Vi Phẩm đỏ lên theo.

Kéo dài đến ba giờ phẫu thuật, vẫn thấy đèn không tắt, mà phòng phẫu thuật, bác sĩ phẫu thuật tháo cái bao tay tay dính đầy máu tươi, cái trán rộng toát ra mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu, một bên y tá vội giúp ông lau mồ hôi, dao đã lấy ra khỏi ngực, có điều mất máu quá nhiều, hơn nữa miệng vết thương hở quá sâu.

- Tâm đồ của bệnh nhân xuất hiện bất thường! - Đột nhiên có người hô một tiếng.

Con ngươi bác sĩ phẫu thuật co rụt lại, vội phân phó nói:

- Kích tim!

Y tá đưa dụng cụ kích tim tới, bác sĩ phẫu thuật cầm dụng cự kích tim đặt ở ngực của anh. Điện giật lồng ngực trần trên Mạc Duy Dương, Mạc Duy Dương nằm trên giường thở gấp từng hơi từng hơi, mắt lặng lẽ lại rũ xuống rất mau, môi tái nhợt giật giật, hình như có lời muốn nói, y tá cẩn thận phát hiện tay anh giật giật:

- Bác sĩ, hình như bệnh nhân có lời muốn nói?

Bác sĩ phẫu thuật lắc đầu một cái:

- Dẫn người nhà anh ta vào đi! Nhìn anh ta một lần cuối!

Điện tâm đồ trong phòng phát ra tiếng ‘tích tích’, đường vốn có biên độ ngày càng gần như thẳng tắp.

Diệc Tâm Đồng và đám người xông vào phòng phẫu thuật, thấy điện tâm đồ càng lúc càng như đường thẳng. Diệc Tâm Đồng chạy vội tới bên giường bệnh, đưa tay cầm tay của anh, kích động khóc nói:

- Mạc thiếu gia, anh muốn nói gì?

- Đồng. . . . . . Đồng! - Hơi thở của anh càng ngày càng yếu ớt, cô sợ dán lỗ tai ở bên môi anh, khóc - Mạc thiếu gia. . . . . . trước hết anh đừng nói chuyện, để bác sĩ cứu anh, bác sĩ. . . . . . mau cứu anh ấy!

Mạc Duy Dương gắt gao nắm lấy tay cô, môi ở dưới chụp dưỡng khí giật giật lần nữa. Cô hiểu anh muốn nói gì, nhưng cô không muốn nghe, cô không muốn nghe.

Cô nằm trên người của anh, hai tay ôm chặt lấy thân thể đã lạnh lẽo của anh, rống lớn:

- Mạc thiếu gia, sẽ không có chuyện, anh không cần làm anh sợ, em thật sợ hãi, anh không được rời khỏi em... em không muốn anh đi! Không phải anh rất yêu em sao? Chẳng lẽ anh chịu bỏ lại em? Chúng ta còn rất nhiều chuyện muốn làm, chúng ta còn chưa sinh con, anh không được bỏ lại em có biết không?

Tay của anh đến trên đàu cô, hốc mắt chảy xuống một giọt nước mắt, tay anh cầm lấy tay cô thật lâu, mà điện tâm đồ đầu giường phát ra âm thanh tích tích, rốt cuộc điện tâm đồ biến thành một đường thẳng, khóe miệng của anh rốt cuộc nâng lên một nụ cười thỏa mãn. Tay nắm tay cô dần dần buông ra, rủ xuống cạnh giường, ngực phập phồng trở nên yên ổn, đôi mắt thâm thúy chậm rãi nhắm lại, khuôn mặt tuấn dật tái nhợt làm cho không ai có thể coi thường.

Cô ngẩng đầu nhìn đôi mắt đã khép lại của anh, miệng mở to khóc lớn nói:

- Mạc thiếu gia. . . . . .

Nghe được tiếng khóc, Vũ Phong Nhi cũng chạy tới, bàn tay đưa đến ngực của anh, khóc thảm:

- Dương. . . . . . đứng lên cho mẹ, đừng ngủ ở chỗ này, chỗ này rất lạnh. . . . . .

Sắc mặt Vũ Lạc Trạch và Mạc Vi Phẩm tối đi, nhìn Mạc Duy Dương đã trút xuống một hơi cuối trái tim nặng nề vỗ một cái.

- Mạc thiếu gia! Mạc thiếu gia! - Diệc Tâm Đồng ôm lấy đầu của anh lắc kịch liệt, cô không tin anh đã chết, cô không tin. . . . . .

- Anh đứng lên, Mạc thiếu gia anh không thể không nghe lời như vậy, anh không thể tham ngủ như vậy, anh không thể như vậy. . . . . . với em, làm sao anh có thể chết đi như vậy. - Diệc Tâm Đồng kề mặt bên khuôn mặt đã mất đi nhiệt độ của anh, nước mắt theo mũi cô rơi xuống mặt của anh, tay cô tỉ mỉ vuốt mặt của anh, trong miệng chỉ còn lại nghẹn ngào - Mạc thiếu gia, em hận anh chết đi được, làm sao anh có thể bỏ lại một mình em, em không muốn anh bỏ đi, em không muốn. . . . . .

- Đồng đồng, Mạc Duy Dương đã chết, em để cho cậu ấy an nghỉ thật tốt, không nên cử động cậu ấy nữa! - Vũ Lạc Trạch xót xa kéo cô ra, ôm cô vào trong ngực, Diệc Tâm Đồng đưa tay chạm vào Mạc Duy Dương, lại bị Vũ Lạc Trạch kéo dài qua một bên, không để cho cô chạm vào thi thể nữa.

- Anh buông em ra, anh buông em ra, anh không được chia rẽ chúng em, em muốn ôm anh ấy, anh ấy chưa chết, anh ấy sẽ không chết! - Diệc Tâm Đồng vừa khóc vừa gào trong lòng anh, lòng đau đến hôn mê bất tỉnh.

Vũ Lạc Trạch cúi đầu mà xem xét, bị dọa đến sợ hãi kêu lên:

- Đồng Đồng!

- Đồng Đồng chớ ngủ, đứng lên với anh! - Có người kêu ở bên tai cô, cô muốn mở mắt, cơ thể lại quá mệt.

Trước mắt đột nhiên sáng lên, cô nhìn thấy phía trước có con sông, một bóng dáng quen thuộc đang đứng ở bờ sông, người nọ đột nhiên xoay người vẫy tay với cô cười nói:

- Đồng đồng, mau tới vọc nước!

Cô dùng sức trợn to đôi mắt, vui mừng chạy qua với người đó:

- Mạc thiếu gia!

Nhưng vừa mới đến gần bóng người kia, bóng người phía trước đột nhiên thoáng một cái, không thấy. Cô gấ