
lại gấp gáp rời đi.
Diệc Tâm Đồng suy nghĩ một chút, khu Linh Lung không phải nơi ở của người giàu sao? Hơn nữa cha mẹ của Mạc Duy Dương cũng ở đó.
Quan Hi đã tới quán bar trước, uống sạch một chai rượu. Vừa thấy được cô, lập tức vẫy vẫy tay với cô, không nhịn được oán giận:
- Sao bây giờ mới tới! Hại tớ một mình ở đây uống rượu giải sầu!
Diệc Tâm Đồng vội vàng giải thích:
- Xin lỗi, để cậu chờ lâu, vừa rồi gặp được một người quen, cho nên mới. . . . . . Đã tới trễ!
- Người quen? Ai? Tớ biết không?
Diệc Tâm Đồng lắc đầu một cái. Vũ Thịnh Thiên cô quen khi bồi dưỡng ở Anh, cứ có cảm giác người này rất thần bí, thậm chí khiến cho người ta thấy áp lực.
Vũ Thịnh Thiên đến hộp đêm Mị Ảnh. Dựa vào hiển thị của hệ thống định vị, biết điểm dừng chân của Phi Ưng là ở đây. Lần này ông từ Anh quốc trở lại thành phố J chỉ có một mục đích, đó chính là điều tra về đứa con gái thất lạc nhiều năm của mình. truyện của diễn đàn l,ê.q,uý.đ,ôn Năm đó mất đi người phụ nữ thân yêu, làm cho ông không gượng dậy nổi, cho rằng con gái cũng đã chết. Cho đến khi thấy cái bớt tương tự con gái trên cánh tay Diệc Tâm Đồng, mới khiến ông có ý định tìm con gái thất lạc.
Bởi vì ông đã rửa tay nhiều năm, thuộc hạ học trò đều phân tán đến các quốc gia khác nhau, mà Phi Ưng vừa khéo là thuộc hạ năm đó ông hai lòng nhất, lần này cũng vừa khéo dùng đến nơi này của cậu ta.
Phi Ưng cũng không biết Vũ Thịnh Thiên đang tới tìm mình, khi thuộc hạ đưa thông tin tới anh mới ra nghênh đón Vũ Thịnh Thiên.
Vũ Thịnh Thiên được đưa đến phòng của Phi Ưng, Phi Ưng vội vàng tiến lên gọi lên:
- Bang chủ!
Vũ Thịnh Thiên không ngờ thằng nhóc sôi nổi năm đó giờ đã trở thành người đàn ông thành thục, không khỏi cảm thấy vui mừng:
- Phi Ưng, không cần câu nệ với ta, lần này ta tới nơi này của cậu là có chuyện cần cậu giúp một tay!
- Xin bang chủ phân phó, Phi Ưng nguyện vào nước sôi lửa bỏng!
- Không cần phải vào nước sôi lửa bỏng, chẳng qua chỉ muốn nhờ cậu giúp ta tra một người, một người rất quan trọng với tôi! – Đôi mắt Vũ Thịnh Thiên trở nên thâm thúy khác thường.
- Bang chủ cứ nói! - Phi Ưng nhìn người đàn ông trước mặt, cảm thấy phong thái năm đó của người đàn ông này không giảm. Trong lòng anh, Vũ Thịnh Thiên đối với anh ơn nặng như núi.
Năm đó nếu như không phải Vũ Thịnh Thiên thu nhận anh, mang theo anh lang bạt khắp nơi, đoán chừng anh đã sớm nghèo túng trở thành tên ăn xin, cho nên người ở trước mặt này, anh vẫn luôn luôn tôn kính và cảm kích trong lòng.
Vũ Thịnh Thiên kể tỉ mỉ cho anh biết một chút tình hình bản thân ông biết rõ, sau đó từ trong lòng ngực lấy ra một tấm hình lúc nhỏ của con gái đưa cho anh:
- Đây là con gái của ta, hi vọng cậu có thể giúp ta tìm được con bé!
Phi Ưng nhận lấy hình xem, đứa nhỏ hơn hai tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, một đôi mắt to sáng ngời vô cùng hấp dẫn người, đây chính là con gái bang chủ!
- Xin bang chủ yên tâm, chắc chắn Phi Ưng sẽ dốc hết toàn lực giúp ngài tìm thấy con gái!
- Chuyện này đàn làm phiền cậu!
Vài ngày sau, đột nhiên Phi Ưng mang cho Vũ Thịnh Thiên một tin tức tốt.
- Bang chủ, căn cứ vào sự miêu tả của ngài, tìm được một chút đầu mối ở trong một thôn!
Đối với tin tức Phi Ưng mang tới này, không thể nghi ngờ khiến cho Vũ Thịnh Thiên rung động lớn và vô cùng vui mừng, thậm chí ông tin chắc con gái của mình còn sống.
Ông lái xe hơi màu đen đến thôn dưới chân núi mà Phi Ưng nói. Trước hết thôn này ở trong rừng rất hẻo lánh, cho nên xe của ông lái đến giữa sườn núi thì không thể lái tiếp, chỉ có thể đi bộ vào trong thôn.
Nếu như con gái ông thật sự ở lại chỗ này, ông cảm thấy đó là một loại trừng phạt đối với mình. Ông lại có thể để mặc cho con gái của mình trải qua cuộc sống khổ sở như vậy.
Phi Ưng ở ngoài một căn nhà trệt trong thôn chờ ông. Gặp được ông vội vàng tiến lên đón:
- Bang chủ, theo thuộc hạ điều tra, trước kia tiểu thư từng được gia đình này nhận nuôi! Nhưng những người nàh này đều đã không còn trên cõi đời. Nghe hàng xóm bên cạnh nói, đứa trẻ được nhận nuôi sau khi họ chết đi thì đã bị đưa tới cô nhi viện!
Cổ họng Vũ Thịnh Thiên căng chặt, trong lòng muốn xác định đứa trẻ có phải chính là đứa con của mình hay không càng ngày càng khẩn thiết. Ông đẩy cửa gỗ đã có mạng nhện và bụi tụ lại của căn nhà, đi vào.
Căn nhà bày biện hết sức đơn sơ, đồ vật trong nhà vẫn còn, bụi bậm trong nhà tương đối nhiều, còn mang theo một mùi nấm mốc khó ngửi. Vũ Thịnh Thiên đi tới trước tủ treo quần áo, tìm kiếm khắp nơi một chút đồ vật có liên quan đến đứa nhỏ.
Phi Ưng cũng vội tìm giúp, xem có thể tìm thấy được chút manh mối không.
Vũ Thịnh Thiên lục loạn trong tủ quần áo, đột nhiên tay của ông dừng lại, tầm mắt bị một bộ quần áo con nít đã cũ hấp dẫn. Bàn tay to kéo bộ quần áo từ tận phía dưới tủ ra ngoài. Cầm bộ quần áo trong tay, tức khắc hai mắt mở to, đôi tay luôn không ngừng run rẩy.
Phi Ưng nhìn vẻ mặt ông, hết sức chắc chắn, bộ quần áo con nít này là đồ tiểu thư từng mặc.
- Con gái của ta, con gái của ta con còn sống. . . . . . Phi Ưng. . . . . . – Ông xoay người