
ào đủ để báo đáp lại cha mẹ đã làm lụng vất vả bao năm ở nông thôn, không đủ để chi trả học phí cho hai em trai đang tuổi đi học. Vì vậy sau khi suy nghĩ thận trọng, anh quyết định ra biển làm ăn, với sự giúp đỡ của một người bạn học ngành nông nghiệp, anh mở một công ty nhỏ kinh doanh máy móc trồng vườn xanh hóa bảo vệ môi trường, ngày ấy còn đang trong giai đoạn phát triển nhưng việc nuôi sống gia đình đã không còn là vấn đề.
Ông bà ngoại không thể nói là có thế lực nhưng cũng không cam lòng gả con gái bảo bối chiều chuộng như hoa như ngọc cho một nhà xuất thân từ nông thôn, hai người không đành lòng để Kỷ Phi phải chịu khổ cùng người đó.
Kỷ Phi cũng không phản bác nhiều, chỉ tùy tiện nói: “Không sao, dù sao cũng không phải con rất muốn lấy chồng.”
Ý tứ trong câu nói đó mọi người đều hiểu, nghĩa là nếu không thể gả cho chàng trai trẻ này thì dì sẽ không lấy chồng. Còn nhớ ai đó đã từng nói, trong chuyện hôn nhân, cha mẹ không nên đấu với con cái, bởi vì phần thắng rất nhỏ.
Bất kể quá trình có như thế nào, cuối cùng Kỷ Phi vẫn được như ý muốn, hai vợ chồng họ cùng lùi một bước, dần dần chuyển công việc kinh doanh vào một tỉnh thành ở phương Bắc, nhờ sự giúp đỡ của người nhà, công tác của dì út cũng được điều chuyển tới đó, như vậy cuối tuần họ chỉ cần ngồi xe hai tiếng là có thể về nhà thăm cha mẹ đôi bên.
Nhưng không ngờ, lùi một bước lại chính là trời biển bao la, loại xí nghiệp như thế này ở Quảng Châu đã có thị trường hoàn thiện, nhưng ở tỉnh thì không có, tiến trình đô thị hóa kiến thiết ngày càng nhanh hơn, khiến cho càng có nhiều đô thị cạnh tranh để trở thành thành phố du lịch kiểu mẫu, nhu cầu xanh hóa cảnh quan môi trường càng lúc càng lớn. Chú mang theo khuôn mẫu kinh doanh và các mối nhập hàng từ thị trường hoàn thiện ở Quảng Châu về đó, chỉ trong thời gian ngắn đã lên như diều gặp gió, thế lực gia tăng rất mạnh, ngắn ngủi hai năm đã phát triển với quy mô lớn.
Bây giờ dì út không cần đi làm cũng không lo cơm ăn áo mặc, có người khuyên dì cứ từ chức rồi về giúp chú quản lý công việc kinh doanh, dì không đồng ý, nói rằng sợ mệt mỏi, đó là việc kinh doanh của chú, đương nhiên phải để chú tự làm, dì vẫn tiếp tục hưởng thụ công tác nhàn hạ, đầu tư cổ phiếu nghiệp dư, ngay cả việc nhà dì cũng muốn chú bớt thời giờ để làm. Cha mẹ của chú đối với dì hơi xa cách, nhưng chú dì luôn vui vẻ chịu đựng, họ cũng chẳng nên nói qua nói lại.
Mẹ với tư cách là chị lớn thỉnh thoảng sẽ khích lệ dì vài câu, nhưng cũng không phải không hâm mộ thái độ sống phóng khoáng của dì.
Hôm nay dì út giống như ẩn sĩ tự tại lại không ngại phiền toái mà chủ động giúp đỡ cô, làm sao Đinh Dật có thể không hả hê đắc ý.
Sau khi gửi tiền đi, Đinh Dật bỗng nhiên nhớ đến đã vài ngày không gặp Thẩm Trường Đông, vì vậy cô nhanh nhẹn đi tìm xem cậu đang bận chuyện gì.
Vừa vào cửa cô phát hiện cả nhà họ Thẩm đều có mặt, nhưng bầu không khí có gì đó bất ổn, bác Thẩm gái hai mắt hoe đỏ, bác Thẩm trai và Thẩm Trường Đông đều nhíu mày không nói một lời, thấy cô đi vào, bác Thẩm trai mới lên tiếng hỏi thăm.
Thực sự rất không bình thường, mỗi lần cô tới nhà họ Thẩm đều là bác gái lên tiếng trò chuyện trước, lúc này ánh mắt bác thẫn thờ, tựa như không biết phải làm sao, nhưng sắc mặt lại rất lo lắng.
Đinh Dật muốn hỏi đã có chuyện gì xảy ra, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào, đành phải len lén kéo Thẩm Trường Đông ra ngoài hỏi chuyện.
Thẩm Trường Đông mím môi, mãi mới nói: “Bà ngoại tớ mất rồi.”
“Sao?” Đinh Dật há hốc miệng, quê của Thẩm Trường Đông ở khu vực Giang Chiết [1'>, ở đó gọi “mỗ mỗ” là bà ngoại [2'>, bà ngoại là người hiền lành nhất trong ấn tượng của Đinh Dật, cô chưa từng gặp bà ngoại của Thẩm Trường Đông, thế nhưng cô vẫn cảm thấy buồn thay cho cậu.
[1'> Tên gọi tắt của tỉnh Giang Tô và Chiết Giang: chỉ khu vực giữa sông Trường Giang và sông Tiền Đường. Vị trí địa lý, văn hóa, tính cách, ngôn ngữ,… khá tương đồng nên người ta vẫn thường đem Giang Tô và Chiết Giang hợp lại thành “Giang Chiết”.
[2'> Ở các vùng miền khác nhau người ta dùng những từ khác nhau để gọi ông bà nội ngoại. Đinh Dật ở phương Bắc sẽ gọi bà ngoại là “姥姥” – mỗ mỗ. Còn ở quê Thẩm Trường Đông sẽ gọi bà ngoại là “外婆” – ngoại bà. Vì thế ở đây cách gọi bà ngoại của hai đứa trẻ có sự phân biệt.
“Mẹ tớ là con một, bây giờ ở bên Nam Kinh [3'> chỉ còn một mình ông ngoại tớ, trong nhà đang bàn bạc, định cùng nhau quay về. Mấy hôm trước nhà tớ vội về chịu tang, lần nay trở lại đây là để làm các thủ tục di chuyển.”
[3'> Nam Kinh là thủ phủ của tỉnh Giang Tô.
Đinh Dật sững sờ, không kịp tiêu hóa những tin tức này, mãi mới nhận thức được là Thẩm Trường Đông nói cả nhà họ đều phải về Nam Kinh. Cha mẹ Thẩm Trường Đông là bạn đại học, ông ngoại của cậu khi ấy chính là sĩ quan cao cấp trong quân đội phía Nam, người nhà vốn yêu cầu con gái và con rể phải cùng trở về Nam Kinh, nhưng bác Thẩm trai tính tình quật cường, không chịu sống dưới hào quang của gia đình nhà vợ, kiên quyết tuân theo sự thuyên chuyển đến thàn