
y thơ. Anh hẳn phải nói cho Hawkins biết anh không phải là White của y, nhưng anh lại không thể nhắc đến cái tên kia trước mặt y. Anh cũng không muốn khuyên Hawkins buông tha cho việc truy đuổi Montero, bởi vì Montero là một phương hướng dẫn Hawkins đi tiếp trong cuộc đời mình.
Cuối tuần đã đến, Sean mặc tây trang.
Hôn lễ của Tracy được tổ chức ở ngoài trời, theo kiểu picnic. Người đến tham dự rất động, có lẽ bởi vì chú rể là quản lý bộ phận tiêu thụ của một công ty nào đó. chính là mặt cỏ hôn lễ.
Trong cả hôn lễ, người mà Sean biết được cơ hồ không có ai, may mà anh đã mời Eric.
Lời thề trước Chúa diễn ra đẹp như trong điện ảnh.
Khi Tracy hướng về phía các nữ tân khách của mình tung hoa, có lẽ vì cô quá kích động mà bó hoa bay vèo đến trước bàn của Sean, tạp ngã một ly rượu, sau đó bó hoa nảy lên rơi vào trong lòng Sean.
Các quý cô quay đầu lại nhìn anh, Sean giơ tay trái, "Này.........."
Eric hướng anh nâng ly: "Chúc mừng anh, Sean."
"Được rồi.........." Sean cầm lấy bó hoa, nói với các quý cô, "Các quý cô thân mến! Lần này mời các vị bắt cho chuẩn xác nhé!"
Nói xong, anh lại một lần nữa tung bó hoa lên, nhìn các cô gái vươn dài cánh tay háo hức, anh mỉm cười.
"Phụ nữ kỳ thật là một loài động vật thực đáng yêu."
Eric nghe thấy bèn thán cười: "Đáng tiếc Hawkins sẽ theo đuổi anh không tha."
Buổi tối ngày hôm đó, Sean khoác ba lô lên vai.
Bác Mercy đứng ở cửa, có chút lo lắng, "Con trai, thạch cao trên tay của con còn chưa dỡ, không cần phải vội vã đi du lịch như vậy. Con còn rất nhiều thời gian.........."
"Chính vì chúng ta luôn cảm thấy mình còn rất nhiều thời gian nên mới tự tạo ra cho mình nhiều tiếc nuối như vậy." Sean cười đi ra cửa, "Giúp con chăm sóc căn hộ này, con yêu bác!"
"Ta cũng yêu con, thằng nhóc hư hỏng không biết mệt mỏi này." Bác Mercy thật sâu thở dài.
Sean ngăn lại một chiếc xe taxi, đi sân bay. Anh có dự cảm, Hawkins nhất định sẽ gọi rất nhiều cuộc điện thoại, mà lần nào cũng không chuyển được. Theo như tính cách của y, chỉ sợ rất nhanh y sẽ từ Miami chạy đến Washington.
Anh biết Hawkins sẽ đi tìm mình, nếu y tìm được anh, vậy thì Sean sẽ hỏi y khi nào thì có thể chấm dứt chuyện tìm kiếm bóng dáng của White trên người anh. Nếu y không tìm thấy anh, hoặc là có một ngày y dừng lại, như vậy Sean biết, tình cảm mà anh dành cho y cũng có thể chấm dứt.
Hầu như ngay vào lúc Sean đến được sân bay, Hawkins cũng đã tới trước cửa nhà anh ở Washington.
Nghe thấy chuông cửa vang, Bác Mercy từ lầu hai đi xuống dưới, bà tưởng Sean quên đồ, "Sean.........." Cửa mở, bà lại nhìn thấy một thanh niên anh tuấn mặc áo sơ mi đứng ở ngoài cửa. "Anh là.........."
"Tôi là bạn của Sean, Howard Hawkins."
"A, chiến hữu của Sean ở Baghdad đúng không? Cậu đã từng gọi điện cho thằng bé vài lần." Bác Mercy mời Hawkins vào nhà, "Cậu đến thật không đúng lúc, Sean đi du lịch."
"Du lịch? Cậu ta đi từ lúc nào?" Hawkins cau mày.
Bác Mercy bị khí thế lãnh trầm của y khiến cho sững lại, "Đã hơn hai tiếng đồng hồ, bây giờ hẳn là đã làm đăng ký."
Hawkins bật dậy rời đi, đến cửa, y quay đầu lại nói một câu, "Gặp lại sau, bác Mercy."
Y đi ra cửa, đón một chiếc taxi chạy tới sân bay.
Ở trên xe, y lấy điện thoại cầm tay ra gọi cho một người.
"Điều tra xem một người tên là Sean Elvis đi chuyến bay nào? Cậu ta một quân nhân."
"Làm sao vậy, không bắt được bảo bối của mình sao?" Đầu bên kia điện thoại, một giọng nữ kéo dài trêu ghẹo: "Ta đã sớm nói phương pháp níu giữ đàn ông và phương pháp giữ lấy đàn bà không hẳn giống nhau, hai người.........."
"Mẹ, con cần số hiệu chuyến bay." Hawkins ngắn gọn cắt ngang lời người phụ nữ đang có xu thế thao thao bất tuyệt.
"Số tài khoản của hắn?"
"Con không biết." Hawkins nhíu mi.
"Con yêu, lần sau nhất định phải hỏi rõ số tài khoản của hắn, bởi vì chúng ta có thể nghĩ biện pháp đóng băng tài khoản, hoặc khi số tài khoản của hắn được sử dụng ở nơi nào, chúng ta có thể nhờ bạn bè ở địa phương giữ chân hắn lại, khiến cho hắn trừ ở bên cạnh con ra không còn chỗ nào để đi."
"Số hiệu chuyến bay." Hawkins nói xong liền cúp điện thoại.
Hơn một giờ sau, Hawkins tới sân bay, y nhận được điện thoại của mẫu thân đại nhân.
"Con yêu, hắn lên chuyến bay đi New York, ngoài ra, hiện tại hắn đã ra khỏi cửa kiểm tra của sân bay, ta vốn định khấu lưu hắn nhưng không kịp rồi. "
"Vậy hãy bảo đảm lúc cậu ta rời khỏi New York người của mẹ có thể bắt được cậu ta." Hopkins đến trước quầy bán vé, mua vé đi New York.
"Bất quá nếu hắn đi xe lửa hoặc là đi bộ, ta liền bất lực. Con ta, chúc con may mắn."
***
Giờ phút này, Sean đón một chiếc xe taxi đến nhà nghỉ.
Nơi này là nơi Vincent Mann lớn lên, mặc dù hiện tại anh trở thành Sean, nhưng điều đó không thể thay đổi rằng anh vô cùng quen thuộc thành phố này.
Ngày mai anh muốn đi đến khu mộ viên, điều này có chút buồn cười, chính mình đi cho chính mình thăm mộ.
Hawkins hạ phi cơ, tiếp tục gọi điện thoại. Mặc dù ban đầu không có người nhấc máy, nhưng Hawkins phát huy tinh thần cố chấp của y, gọi mãi cho đến khi đối phương nhấc máy mới bỏ