XtGem Forum catalog
Sách Đạn Tinh Anh

Sách Đạn Tinh Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324175

Bình chọn: 10.00/10/417 lượt.

thảy lại rơi vào trong bóng tối.

"Sean! Hawkins!" Jill chạy vội về phía họ.

Khói đặc cuồn cuộn tỏa lên không trung, chiếc xe ô tô bị tạc tan nát, các công trình kiến trúc ở bốn phía nứt vỡ, thủy tinh, song sắt loạng choạng va đập, giống như những đoạn xương cốt từ trong phần mộ vươn tới.

Hawkins chậm rãi đứng lên, cánh tay trái của y đau đớn kịch liệt, hắn là bị thương lúc ngã trên mặt đất. Bên tai không có bất cứ thanh âm gì, chỉ thấy Jill cùng một vài binh lính chạy về phía bọn họ.

Hình dáng miệng của Jill tựa hồ đang kêu tên của Sean, biểu tình rối rắm, ánh mắt tràn ngập sợ hãi —— Hawkins rất quen thuộc với loại sợ hãi này.

Y chậm rãi nghiêng đầu đi....... mới phát hiện Sean gục ở bên cạnh mình.

Trên lưng anh cắm một mảnh kim loại, máu lan tràn thấm đỏ cả quân phục. Anh nhắm mắt, một dòng máu nhỏ chảy trên mặt đất........ nó nhỏ xuống từ thái dương anh.

Anh nhắm mắt, trên mặt, trên người là bụi cát trắng xóa sau vụ nổ.

Một phút đó, hình ảnh đã vô số lần xuất hiện trong giấc mơ của Hawkins lại phóng đại trước mắt y, chỉ là người trong hình ảnh đó đã không hề là White, mà là Sean.

"Sean.........." Hawkins vươn tay ra kéo anh, nhưng Jill đã chạy tới nơi mạnh mẽ hất tay y ra.

Vẻ mặt của Jill tràn ngập thịnh nộ, anh ta có khả năng khống chế tâm tình vô cùng tốt, đây là lời nhận xét mà Tiến sĩ Grey từng cho anh ta, nhưng giờ phút này, anh ta không thể tiếp tục khống chế chính mình.

"Đừng chạm vào cậu ta!!! Đồ điên —— cậu ta gọi anh trở về vì sao anh không quay lại?!" Jill vươn tay kiểm tra mạch đập của Sean, sau đó hét lớn, "Có người bị thương! Chúng ta cần cấp cứu!"

Rất nhanh có người chạy lại đây, muốn nâng Sean lên.

"Phải cẩn thận thương thế trên lưng cậu ấy!"

"Còn đầu nữa! Cậu ta hẳn là bị chấn động não!"

Hawkins giật mình vươn tay ra, trong khe hở của đám người bận rộn còn chưa chạm được đến ngón tay của Sean, anh đã được nâng lên cáng.

Rất nhanh cũng có người muốn tới dìu y, y cự tuyệt đối phương, muốn tự đứng lên, nhưng chân trái cũng rất đau.

"Người anh em! Anh nhất định là gãy xương !" Một sĩ binh mặc kệ Hawkins cự tuyệt, vẫn đỡ lấy y, "Vừa rồi nếu không có anh bạn kia nhào lên sau lưng anh, bị mảnh kim loại kia đâm trúng nhất định là anh."

Hawkins không nói gì, chỉ im lặng đi về phía Sean được nâng đi.

Vài phút sau, phi cơ đến để mang Sean đi.

Jill cùng Hawkins đều lên phi cơ.

Jill vẫn dùng sức đè lại miệng vết thương trên lưng Sean, nghiêm mặt, nghiến chặt khớp hàm.

"Cậu ta là vì anh mới có thể chạy tới!"

Hawkins không nói lời nào, y chỉ im lặng cầm lấy tay Sean.

Nhân viên Y tế đến đội mặt nạ dưỡng khí cho Sean, còn cả túi truyền máu.

"Vì sao anh không trở lại?" Thân hình Jill run lên, tựa hồ bất cứ lúc nào đều có thể bùng nổ. Nếu không phải vì Sean còn nằm trong cái không gian nhỏ hẹp này, anh ta nhất định túm lấy Hawkins mà đánh.

Hawkins giống như pho tượng, trầm mặc như trước.

Phi cơ đáp xuống, Lewis khoác áo khoác trắng vừa đi vừa chạy về phía bọn họ, phía sau đi theo một đám y tá hộ sĩ.
Bọn họ vội vã đưa Sean đi, Hawkins xuống phi cơ suýt té ngã, Lewis đỡ lấy y.

"Không cần lo cho tôi. Cứu cậu ta."

"Tôi sẽ cố hết sức cứu cậu ta, đây cũng là lý do để tôi chạy từ quân doanh đến đây." Lewis ra hiệu, lập tức có người đến đẩy Hawkins lên xe lăn.

"Tôi phải ở lại bên cạnh cậu ta!" Hawkins kéo Lewis nói.

"Hawkins —— tôi phải đi thực hiện phẫu thuật cho Sean, anh có thể tiếp tục lôi kéo tôi, nhưng thêm một giây là thêm một khả năng cậu ta sẽ chết!" Lewis cúi đầu nhìn y, trong mắt ý tứ cảnh cáo khá rõ ràng.

Hawkins buông lỏng tay ra, y tá đẩy y về phía bệnh viện.

Đầu tiên là xử lý tất cả miệng vết thương, chụp X quang, sau đó là đánh thạch cao.

Ý nghĩ của Hawkins tự do bay ra khỏi đại não, trong đầu y không ngừng lặp lại hình ảnh kia, Sean ngã xuống bên cạnh y, y muốn chạm vào anh, nhưng bọn họ lại như bị cả thế giới ngăn cách khỏi nhau.

"Các người nhanh tay một chút." Thanh âm của Hawkins rất thấp, mùi cồn tràn ngập trong không gian khiến Hawkins càng thêm lạnh như băng, làm cho người ta nghẹt thở.

"Đánh thạch cao không nhanh như vậy, chúng tôi còn đang chế tạo lớp bó thạch cao."

Hawkins ngẩng đầu lên, liều lĩnh nhảy xuống giường, nhân viên y tế vội vàng giữ chặt lấy y, "Anh không thể đi bây giờ, nếu không đánh thạch cao sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến xương.........."

"Vậy động tác của các người cũng nhanh lên một chút!" Hawkins rống lên một câu này, tựa hồ nửa bệnh viện đều nghe thấy.

"Được! Tôi........ cố hết sức........" Bác sĩ cũng bị y dọa đến có chút run tay run chân. Ai cũng thấy y đang vô cùng kích động, không làm theo ý y không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Thạch cao mới vừa đánh xong, Hawkins liền yêu cầu hộ sĩ đẩy y đến phòng giải phẫu.

Hawkins ngồi trên xe lăn, cảm giác hai bên vách tường không ngừng lui về phía sau, khớp hàm nghiến chặt đến run rẩy, chỉ cần nhắm mắt lại, nước mắt sẽ không kìm nổi mà rơi xuống.

Đoạn hành lang này tựa như nỗi sợ hãi dằng dặc vĩnh vô điểm cuối, không biết nên như thế nào tìm kiếm hy vọng.

Rốt cục đi đến trước căn phò