
sân bay lúc này Điệp đang làm thủ tục vé máy bay và chuẩn bị lên
đường. Lòng cô vẫn nóng như lửa đốt. Đang ngồi trong phòng đợi lên máy
bay thì bỗng Điệp giật nảy khi có ai đó áp lon cô ca lạnh vào má cô.
Điệp quay sang. Là Neul. Cậu mỉm cười:
- Nula lo cho cô nên bắt tôi đi hộ tống. Uống đi cho đỡ lo lắng
- Tôi...không sao đâu. Nhưng anh không lo cho Nula à?
- Tôi đã đưa cho nó tiền ăn rồi. Con bé một mực khăng khăng tự lo được và đẩy tôi ra khỏi nhà
Điệp nheo mắt không nói gì. Thấy Điệp có vẻ lo lắng, Neul quàng vai cô an ủi:
- Tazzan giỏi võ lắm. Chắc sẽ không có chuyện gì đâu.
Điệp vẫn im lặng. Cô cũng mong như vậy.
....
Chuyến bay bất chợt vội vã cất cánh ngay trong chiều... Điệp_ à không giờ phải gọi cô là Suzini chứ nhỉ bởi lẽ trong thời gian cô nằm viện Tazzan đã nhờ Neul làm hộ cho Điệp một loạt giấy tờ( giả thôi) để hòng che mắt cơ quan chức năng trong vụ mưu sát hai người tại thị trấn nọ. Điều này giúp Điệp dễ dàng tìm ra chân tướng kẻ đứng đằng sau tất cả mọi chuyện
Trong máy bay,...
Lòng Điệp rối bời( t/g vẫn gọi như vậy nhé cho bà con đỡ bị nhầm ), cô thật không hiểu nổi tại sao gia đình Giao lại có thể làm như vậy với gia đình cô? Cô không thể tưởng tượng nổi đến một ngày chính người bạn cô tin tưởng nhất lại bán đứng chính cô. Lúc này Điệp rất muốn gục xuống và khóc òa lên trong lòng một ai đó, nhưng có lẽ việc muốn tìm ra câu trả lời khiến Điệp không thể khóc. Cô cần trụ vững. Điệp nhấc máy lên bấm số cũ của Giao:
" Thuê bao quý khách vừa gọi không có thực xin quý vui lòng khách kiểm tra lại....."
Kèm theo đó là tiếng bíp dài chói tai. Điệp nén tiếng thở dài. Cô đau lòng vì mất đi một người bạn mà bấy lâu cô vẫn nghĩ là chị em trong nhà. Tại sao Giao lại làm vậy? Tại sao? Những câu hỏi ấy cứ ám ảnh tâm trí khiến Điệp không sao chợp mắt được. Mặc dù cô đang rất mệt. Neul thấy Điệp cứ ngơ ngẩn lơ đãng nhìn ra bên ngoài thì rất lấy làm lo lắng. Cậu đeo headphone vào tai Điệp thì thào:
- Cái này sẽ giúp cô đấy.
Điệp không nói gì, mắt cô vẫn đang dán ra ngoài cửa kính. Âm vang bài hát " Oh my friend" của Big Bang cứ như nhát dao đâm thẳng vào tim Điệp. Bỗng từ đâu đó trong sâu thẳm tâm hồn Điệp ứa máu. Cô chỉ im lặng để những ca từ kia thiêu cháy con tim mình.....
Thấy mắt Điệp đã từ từ khép lại Neul mới nén tiếng thở dài. Cậu cầu mong sự u ám sẽ biến mất khỏi khuôn mặt Điệp thật mau để cậu lại được nhìn thấy khuôn mặt rạng rỡ nụ cười như thiên thần của cô. Neul cũng dần chìm vào giấc ngủ.
Đột nhiên,...
- CƯỚP đây. Tất cả ngồi im không nhúc nhích. Bọn tao chỉ muốn đi nhờ chuyến phi hành một chút thôi.
Năm tên bịt mặt như mafia đang đứng rải rác trong máy bay. Chúng đã nhân lúc mọi người không chú ý mà khống chế toàn bộ cơ trưởng cùng phi hành đoàn. Chúng có vũ khí. Neul mở bừng mắt vội che chắn cho Điệp. Điệp cũng đã tỉnh. Cô nhìn bọn cướp máy bay với con mắt dửng dưng. Nếu bình thường khi nhìn thấy bọn chúng chắc Điệp đã phát hoảng lên rồi, nhưng giờ đây khi đang hoang mang lo lắng sự sống chết của bố mình và Tazzan nên cô không còn để tâm đến chúng nữa. Ánh mắt Điệp lộ rõ vẻ khinh bỉ đám người trước mặt. Tên đầu sỏ nhìn thấy tất cả mọi người đều rúm ró nghe lời răm rắp bỗng dưng nhìn thấy một cô gái cứ ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ thì vô cùng tức tối. Hắn la lên:
- Lôi con nhỏ kia lên đây cho tao.
Mặc dù Neul đã cố gắng ngăn cản nhưng vẫn bị chúng đánh cho khụy xuống. Chúng lôi Điệp lên chỗ tên đầu sỏ. Điệp không tỏ vẻ gì là sợ sệt, cô nhìn tên đầu sỏ với ánh mắt khinh bỉ. Hắn trợn mắt túm lấy áo cô giọng gằn lên:
- Muốn chết hả ranh con, sao mày dám nhìn tao với cái ánh mắt như thế?
- ....
Đáp lại sự hùng hổ của tên cướp là sự im lặng đáng gan dạ của Điệp. Như đổ thêm dầu vào lửa hắn định tát cho Điệp một cái thì Neul vội lên tiếng:
- Cô ấy bị câm thì làm sao nói được?
Tên cướp lôi Điệp vào sát hắn rồi đưa bàn tay thô bẩn nắm lấy cằm Điệp nhấc lên khe khẽ khiến Điệp hơi khó chịu:
- Ra là bị câm. Khuôn mặt cũng đẹp lắm. Tiếc thật.
Hắn định đưa tay còn lại vuốt mà Điệp thì Điệp chống cự lại. Hắn dùng bàn tay gọng kìm cầm chặt hai tay cô và gằn lên:
- Chưa có đứa nào dám giỡn mặt với tao như mày đó
Điệp vẫn dùng ánh mắt sắc lạnh đó nhìn tên đầu sỏ. Điều này thực sự làm hắn nổi điên. Hắn lôi Điệp đi vào phòng máy. Neul muốn chạy theo để cứu song bị họng súng mát lạnh dí sát vào gáy. Cậu lo tên kia sẽ giở trò gì đó với Điệp nhưng cậu không thể làm gì được. Neul nắm chặt tay lại vì lo lắng.
Lúc này Điệp bị tên đầu sỏ quẳng vào phòng máy khiến cô bị xước cả tay. Hắn nhìn cô cười đểu:
- Mày có biết chọc vào tao thì sẽ lãnh hậu quả như thế nào không hả?
-...
Im lặng. Hắn chỉ muốn đánh cho cô gái mảnh khảnh đang đứng trước mặt vài cái bạt tai nhưng ánh mắt của cô ta như có cái gì đó xoáy sâu vào tâm can hắn. Hắn nắm chặt lấy bả vai mảnh khảnh của Điệp rồi hét lên:
- Tao sẽ cho mày biết thế nào là hậu quả.
Hắn tự lột tấm mặt lạ ra và ép Điệp sát vào tường. Điệp nhìn rõ gương mặt của tên cướp. Trông hắn không có nét gì là xã hội đen hay đàn anh đàn chị cả. Nhìn mặ