Teya Salat
Sắc Màu Quân Nhân

Sắc Màu Quân Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210505

Bình chọn: 8.5.00/10/1050 lượt.

ắt ửng hồng nhìn đứa cháu trai mình nói: "Haizz, cậu năm nay đã 47 tuổi rồi, đã qua nửa đời người rồi, đã không còn tha thiết gì với những chuyện tình cảm nữa."

"Vậy cậu giải quyết chuyện sinh lý như thế nào?"

Vương Kỳ Thần đẩy mạnh đầu Liên Hạo Đông nói: "Thằng nhóc này, chuyện đáng xấu hổ vậy mà cũng có can đảm hỏi?"

Liên Hạo Đông cười khì một tiếng: "Có gì phải xấu hổ? Con với cậu đều là người độc thân, vấn đề cần giải quyết có khác gì nhau đâu."

Vương Kỳ Thần đứng dậy đi lấy năm cái ly tới rồi rót đầy rượu, sau đó nói với Liên Hạo Đông: "Uống hết cái này rồi cậu sẽ nói cho con biết cậu giải quyết bằng cách nào."

Liên Hạo Đông không nói hai lời, uống ừng ực hết từng ly một. Ly cuối cùng vừa hết anh cũng vội nói: "Con uống xong rồi."

Vương Kỳ Thần đốt một điếu thuốc rồi nói: "Chỉ một chữ thôi, chính là ‘Nhịn’!" Liên Hạo Đông thì không nghĩ vậy, có quỷ mới tin à, nhưng dù thế nào cũng không thể lật tẩy ông cậu mình được, nghĩ vậy nên Liên Hạo Đông không muốn tiếp tục đề tài này nữa mà nói sang chuyện khác, "Gần đây con có để ý một cô gái, cậu đoán thử xem cô ấy là người thế nào?"

Vương Kỳ Thần nói: "Tên ranh con còn có thể để ý loại con gái nào đây? Không phải vũ công thì cũng là ngôi sao đình đám mới nổi nào đó thôi."

Liên Hạo Đông nhận thấy nhân phẩm mình bị đánh giá quá thấp, sinh hoạt cá nhân của anh nào có bôi bác như cậu mình nói vậy chứ? Vì vậy lập tức phản kích: "Người năm đó của cậu không phải cũng là một vũ công sao?"

Bạn gái đầu tiên của Vương Kỳ Thần đúng là một vũ công, do Vương Ngọc Lam giới thiệu cho ông, đáng tiếc chỉ quen nhau được nửa năm rồi chia tay. Sau này hỏi ông nguyên nhân thì ông nói gia đình cô gái đó sống dưới mặt đất mà cứ ngỡ đang đi trên mây, khiến bà Vương Ngọc Lam tức đến phát điên.

Liên Hạo Đông nhìn điếu thuốc cậu mình đang hút là Hoàng Hạc Lâu năm 1916, còn cao cấp hơn cả thuốc mình hút nữa, anh cũng tiện tay sờ trong túi mình lấy ra một điếu châm lửa hít vào rồi phả ra một vòng khói trắngnói: "Cô gái con để ý là cháu của cô Trần Dương."

Tay Vương Kỳ Thần chợt run lên, tàn thuốc cũng theo đó mà rơi xuống. Ông thoáng ngây người, sắc mặt cũng ảm đạm buồn bã, không nói gì mà chỉ lấy năm cái lý của Liên Hạo Đông về để trước mặt mình châm đầy cả năm ly sau đó lẳng lặng tuôn ừng ực như muốn nuốt hết phiền muộn vào trong lòng.

Liên Hạo Đông cũng không nói thêm gì, hai người cứ uống rượu với nhau như thế cho đến khi Vương Kỳ Thần say mèm rồi ngủ thiếp đi.

Lúc Liên Hạo Đông đi thì Vương Kỳ Thần vẫn chưa tỉnh. do tối hôm qua hai cậu cháu uống rất nhiều, uống hết cả chai Ngũ Lương Dịch mà chưa chịu ngừng còn khui thêm một chai mới nữa. Liên Hạo Đông biết mình đã chạm đến vết thương lòng của cậu nhưng chuyện này trước sau gì mọi người cũng sẽ biết, mình rất cần sự giúp đỡ của cậu ấy. Vì vậy anh đành phải nhẫn tâm khơi dậy điểm yếu của cậu mình.

Có người dù đã he hé mắt nhưng không chịu thức dậy, mà người ấy không ai khác đó chính là ông Vương Kỳ Thần. Lúc Liên Hạo Đông đi thật ra ông đã biết, nhưng ông không muốn chào hỏi thằng cháu mình vì ông biết được tên nhóc kia lần này tới tìm ông là có mục đích, cho nên ông cần bình tĩnh để suy nghĩ.

Có những chuyện tựa như một viên đá nhỏ xém vào trong hồ nước, nó sẽ từ từ chìm sâu xuống đáy hồ, chỉ khi nào có ai đó khuấy động mặt hồ thì khi đó nó sẽ lập tức nổi lên, hơn nữa nó còn làm cho mặt hồ khuấy đảo dữ dội hơn trước đó.

***

Sau khi Liên Hạo Đông trở lại căn cứ ở thành phố Q liền bắt tay vào việc tuyển chọn tân binh trong phạm vi toàn quốc. Mấy năm trở lại đây, tình hình biên cảnh Nam Hải vô cùng căng thẳng, lãnh đạo cấp cao luôn dành sự quan tâm đặc biệt tới nơi này, ra lệnh tăng cường huấn luyện nhiều chiến đội đặc chủng, phòng bị chu đáo, phòng ngừa những trường hợp nguy cấp bất ngờ phát sinh. Một trong số nhiệm vụ Liên Hạo Đông nhận huấn luyện đó chính là đội đặc chiến của hải quân lữ đoàn.

Suốt tháng đó, Liên Hạo Đông bận rộn không ngừng nghỉ đi đến các quân khu và các căn cứ doanh troại trên cả nước, mục đích là muốn tìm ra những tân binh ưu tú nhất để đào tạo tác chiến. Thật ra công việc này năm nào anh cũng đi tuyển chọn một lần, ít thì khoảng mấy chục người, nhiều thì khoảng 100 người. Nhưng năm nay cấp trên đã giao cho anh trọng trách rất nặng nề, yêu cầu anh tuyển chọn hai trăm tân binh dũng cảm và có năng lực để thành lập thành một đội ngũ vững mạnh.

Đích đến cuối cùng của Liên Hạo Đông là quân khu ở Bắc Kinh, sở dĩ chọn nơi này là điểm dừng chân cuối cùng là anh do có tính toán khác, một công đôi việc, lấy danh nghĩa làm việc công để mưu cầu lợi ích riêng cho bản thân mình.

Đáng lẽ ra lúc này tâm trạng Liên Hạo Đông phải vui vẻ mới phải, nhưng ngược lại anh cảm thấy không hề vui như tưởng tượng, nói cách khác đúng hơn là anh đang rất buồn bực và vô cùng tức giận. Từ lúc mình đi đến nay đã một tháng vậy mà con nhóc Trần Hiểu Sắt xấu xa kia lại chớ hề gọi cho mình một cú điện thoại nào, cũng chẳng thèm nhắn cái tin nào hỏi thăm mình, coi mình như không khí vậy. Nói cách khác có phải một trung tá như mìn