
áng hình thon thả xinh đẹp của cô gái ấy.
Hà Ngọc Thành nhìn Liên Hạo Đông biết ngay là ánh mắt của thợ săn tìm con mồi, anh cất lời: “Muốn tìm cô gái kia? Có cần em gọi người đến phục vụ anh không?”
Liên Hạo Đông khoát tay: “Không cần. Để tôi tự tìm.”
Trần Hiểu Sắt làm theo cách của Lâm Mễ Mễ bắt đầu đi khắp nơi mời rượu, mỗi một góc đi qua cô đều phiêu diêu xinh đẹp tựa bướm đêm.
Qua làn khói mù, Liên Hạo Đông đã thấy cô gái xinh đẹp anh cần tìm, mắt anh không chớp nhìn cô, trong người có cảm giác nóng bức sôi sục không rõ ràng, anh cau mày nhẹ nhàng nâng rượu: “Không ngờ rượu này lại lan tỏa chậm rãi như thế!”
Hà Ngọc Thành khéo léo nhìn thấu ý đồ của Liên Hạo Đông, vẫy vẫy phía Trần Hiểu Sắt.
Trần Hiểu Sắt nhẹ nhàng bước tới gian của họ, Liên Hạo Đông vẫn tiếp tục thưởng thức rượu rất nền nã, không có gợn sóng nào trong ly rượu ấy. Hà Ngọc Thành mới hỏi: “Cô tên gì?”
Trần Hiểu Sắt ngập ngừng nói: "Em là Hà Mã, xin hỏi các vị cần dùng gì?”
Hà Mã? Thua thiệt cho cô phải nghĩ ra cái tên giả này!
Hà Ngọc Thành vừa cười vừa nói: “Tôi nói này em Hà Mã, vị này muốn ăn trái cây ướp lạnh, phiền em phục vụ một phần nhé!”
Trần Hiểu Sắt liếc nhìn Liên Hạo Đông khí phách hùng hồn, hốt hoảng trong lòng: "Không phải buổi trưa anh này đang ở phòng ăn với người kia sao? Thì ra là anh là vệ sĩ của Chu Miện. Mà hình như Chu Miện cũng không đẹp bằng anh này.”
Cô cười cười, vui vẻ lui ra lấy mâm đựng trái cây.
Dưới khan đài người xem nhảy đang hừng hực khí thế, ai đó đang tung hô mạnh bạo, vừa đúng lúc Trần Hiểu Sắt đi qua bị tay ai đó đẩy té nhào trên mặt đất, cô lập tức la lên. Nhưng xung quanh quá nhiều người, âm thanh lại hỗn tạp ầm ĩ, tiếng la của cô đã bị chìm lấp mất.
Lồm cồm chao đảo, cô mới thấy rơi mất điện thoại di động mới mua của Tiểu Mễ, định đứng lên tìm cách lấy nó lại, điện thoại trong nháy mắt đã bị chân ai đó đá vào trong đám đông, cô trơ mắt nhìn nó bị đạp tan tành mà rùng mình.
Lòng cô chợt lạnh đi, đi làm một đêm cũng không tới hai ngàn nguyên, thật sự cô rất muốn khóc ra tiếng.
Song lúc này cô không được khóc mà phải đứng lên trước, nếu bị ai đó lỡ đạp trúng mới nguy hiểm nhất. Cố gắng gượng dậy mà chưa được thì đúng lúc sau lưng có đôi tay kịp thời kéo lấy cô đem cô vào dãy bên kia, đó là một người đàn ông cường tráng. Một luồng hỗn tạp mùi thuốc lá cùng cả mùi rượu và mùi đàn ông lập tức bao lấy toàn thân cô. Đợi sau khi cô an toàn, người đàn ông nọ cũng chưa buông tay cô mà ghé vào tai cô hỏi: “Không sao chứ? Cô Hà Mã!”
Trần Hiểu Sắt ngửi thấy mùi rượu rất nồng trên người người này, lập tức rời khỏi cái níu kéo của người đàn ông ấy, cô chỉ nói: “Không sao cả, cám ơn anh.”
Sau đó vội vã bỏ đi. Cô không dám nhìn lại là ai cứu cô, trời ạ, thấy ớn quá.
Mới vừa cứu viện hoàn hảo, Liên Hạo Đông bị kẹt trong đám người đã lao đến với tốc độ của một chiếc Jaguar, mãnh lực to lớn biết chừng nào, hai tên nam sinh bị anh lủi tới cũng không dám hó hé gì, đứng dậy phủi mông chạy đi ngay.
Trần Hiểu Sắt chạy đến chỗ để trái cây rồi cố gắng bình tĩnh lại mới dám ra ngoài. Lấy đủ các loại như đu đủ, xoài với dứa rồi mới đi tới chỗ Liên Hạo Đông. Lúc đi tới, mới nhẹ giọng tươi cười đặt mâm trái cây xuống. Đợi cô sắp rời đi, Liên Hạo Đông mới nói: “Mới vừa rồi tôi đã cứu em... Em còn chưa nói lời cảm ơn tôi!” Trần Hiểu Sắt bị bất ngờ liền ngẩng đầu nhìn về phía Liên Hạo Đông, lại là anh? Cô lập tức lúng túng không biết nên nói gì. Hà Ngọc Thànhở cạnh bên thêm dầu vào: “Nhưng anh ấy lại chỉ vì cô mà dùng hết sức xông pha trận mạc đó, cô Hà Mã à.”
Trần Hiểu Sắt mân mê đầu mà nói: “Cám ơn các vị! Để tỏ lòng cảm tạ, em không cần tiền boa đâu ạ. Còn có chuyện gì thêm thì các anh cứ việc gọi em, chỉ cần là việc em có thể làm là được.”
Liên Hạo Đông đưa phần đu đủ cho Trần Hiểu Sắt nói: “Ngồi xuống ăn đi.”
Đu đủ là loại trái cây giúp nở vòng 1 nhiều nhất, khoa học đã chứng minh!
Trần Hiểu Sắt mắc cỡ ngại ngùng ngồi xuống, ngậm đu đủ nhai hai cái rồi nuốt. Liên Hạo Đông đánh giá bộ dạng của cô mới nói: “Chút nữa đi xuống nhớ đổi quần áo đi.”
Trần Hiểu Sắt hoảng sợ hỏi: “Sao thế? Đây là đồng phục làm việc của chúng tôi.” – Tác phong nghề nghiệp hàng ngày cần phải để ý.
Liên Hạo Đông liền nói: “Cô không cảm thấy lạnh hơn so với lúc nãy sao?”
Trần Hiểu Sắt khá bực mình, anh chàng này phong độ có vẻ tốt, sao nói chuyện lại có vẻ không bình thường, còn ra vẻ rất quen mình. Cô lập tức quay lại chỗ đứng lúc nãy rồi đáp lại: “Không cảm thấy gì cả. Xin hỏi có phải anh đã quản quá nhiều rồi không?”
Hà Ngọc Thành cúi đầu đưa tay lên đùi nhìn xuống đất. Liên Hạo Đông mới nói rõ: “Bộ đồ của cô ở mặt bên rách hết ra rồi.”
Cuối cùng Trần Hiểu Sắt chầm chậm rời đi khỏi. Cô mơ hồ nghe thấy tiếng cười ám muội của đàn ông sau lưng mình.
Hà Ngọc Thành liền hỏi: “Từ lúc nào anh để mắt đến cô này vậy? Em thấy anh không khác gì con sói cả.”
Liên Hạo Đông mắt điếc tai ngơ với lời nói của Hà Ngọc Thành, vỗ vỗ vai anh:“Về sau hào phóng chút đi, cấp cho nhân viên loại y phục gì chứ đừng phải thứ thấp kém đó.”
Rốt cuộc T