Sắc Màu Quân Nhân

Sắc Màu Quân Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3212303

Bình chọn: 8.00/10/1230 lượt.

ông chỉ mười cái.”

“Để tôi dạy cô đi!” Một giọng nói bỗng xuất hiện cách hai người năm thước. Liên Hạo Đông thật sự không nhìn nổi. Hai người này nhảy há lại chỉ có thể dùng từ “nát bét” để miêu tả? Quả thực là thê thảm không nỡ nhìn!

Thấy Liên Hạo Đông, Trần Hiểu Sắt lập tức xoay người rời đi, miệng còn nói: “Kim Kim, chúng ta về đi.”

Kim Thiếu Dương cũng không dám chống đối Liên Hạo Đông. Cuộc sống sau này của cậu ta tốt xấu thế nào còn đang nằm trong lòng bàn tay anh đấy. Vì vậy cậu ta nhặt những vỏ chai không lên, về một mình.

Hai người các anh tự giải quyết chuyện rạn nứt của mình đi.

Trần Hiểu Sắt định đi giúp thì bị Liên Hạo Đông kéo lại. cô bắt đầu phản kháng. Mẹ nó, tán gái đủ rồi mới nhớ tới gia? Gia không lạ gì anh!

Cô xoay người đi xa hơn, đi tới chỗ tối hơn. Anh chạy chậm theo, miệng dỗ: “Vợ, đi đâu đấy? Trong đó có sư tử, cẩn thận nó cắn em.”

Cắn đầu mẹ anh chứ cắn!

Anh bổ nhào về phía trước, cô bị anh ép xuống bãi cát!

Anh cười ha ha ôm cô lăn trên cát, lăn thẳng tới trong sóng biển. Nước biển hơi lạnh nhưng rất dịu dàng, nhẹ nhàng vỗ một cái lại một cái lên hai người bọn họ.

Âm nhạc bên đống lửa vẫn tính tang không ngừng, có thể nghe thấy tiếng nhạc rầu rĩ cảm động. Anh khẽ hỏi: “Em uống rượu rồi à?”

“Anh quan tâm à?”

“Nhảy một điệu với anh không? Công chúa điện hạ yêu quý của anh!”

“Không biết nhảy!”

“Anh sẽ nhảy! Em nhảy theo bước chân anh là được rồi.”

Vì vậy anh kéo cô lên từ hang cát, đặt hai chân cô lên chân mình, vòng hai tay cô lại quàng lên cổ mình, xoa nhẹ eo cô để người cô dán sát vào mình. Sắp xếp tất cả xong anh khẽ nói: “Chúng ta bắt đầu.”

Cô nhẹ nhàng chuyển động thân mình theo thân thể anh, chậm rãi trượt một vòng lại một vòng… Tiếng sóng biển càng lúc càng rõ ràng, tiếng tim đập giữa bọn họ cũng càng lúc càng rõ.

Anh nói bên tai cô: “Cô gái nói chuyện với anh hôm nay là sư muội anh. Em ghen cái gì chứ? Đợi mai giới thiệu cho các em biết.”

Cô không nói lời nào, chỉ kề sát vào chỗ tim anh lắng nghe.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Bây giờ cô thật sự quá yêu anh. Nhất cử nhất động của anh đều khiến lòng cô bay lên. Một cái nhăn mày một nụ cười của anh cũng có thể quấy nhiễu thần kinh của cô. Cô không muốn chia cách với anh, cô cũng không thể chia cách anh.

Một năm này đã ràng buộc họ vào nhau thật chặt.

Cô bằng lòng làm quân tẩu của anh, đứng sau lưng anh cả đời, xây dựng một ngôi nhà ấm áp với anh. Dù con đường trước mặt đầy chông gai, cô cũng ao ước được bước qua gió mưa cùng anh.

Nhưng nếu yêu một người thì phụ nữ sẽ trở nên nhỏ bé, vô cùng nhỏ bé. Cũng như năm ấy yêu Tống Á, tình cảnh cô quá mức hèn mọn. Cô không yêu thì thôi, đã yêu là như thiêu thân lao đầu vào lửa.

“Thân ái, em dùng tính mạng của em để yêu anh, tình yêu với anh đã thấm vào xương máu.” Cô lặng lẽ nói tới đây, ôm anh thật chặt.

Anh nói: “Cục cưng, gả cho anh đi? Chồng em bán rất chạy.”

Cô trả lời: “Em cũng bán chạy.”

Anh nói: “Cho nên anh muốn nhanh cưới em vào cửa, nếu không thì anh không yên tâm.”

Cô nói: “Vậy em phải suy nghĩ một chút.”

Anh nói: “Được, anh cho em ba phút, nếu em không nói gì thì chứng tỏ em đồng ý. Bắt đầu tính giờ từ bây giờ.” Dứt lời cũng hôn lên miệng cô. Có thể nói thế này, cô hoàn toàn không có cơ hội mở miệng nói chuyện.

Nụ hôn này tinh tế tỉ mỉ và kéo dài, lưỡi ràng buộc lưỡi, đôi môi đan đôi môi, từ bắt đầu một điệu nhạc tới cuối. Buông miệng ra thì hai má Trần Hiểu Sắt nóng hôi hổi, trái tim cũng không đập theo quy luật. Thật ra thì đây mới là cách cô thích, dịu dàng, lãng mạn, mập mờ, triền miên…

Anh ôm cô ngã xuống đất, thở hổn hển nói: “Làm một lần được không?”

Đánh dã chiến.

Cô kinh ngạc không biết nên làm thế nào cho phải. Các chỗ này không xa là đống lửa cháy rừng rực và đám người rộn rã! Chẳng lẽ muốn quang minh chính đại làm trên bờ biển?

Vì sao tình huống này lại quen như vậy? Cô đã từng gặp ở đâu. Đúng rồi, là mộng xuân lần đầu tiên khi động lòng với Liên Hạo Đông.

Anh vẫn xin bên tai cô. “Vợ, anh muốn!”

Anh nuốt nước miếng một cách gian nan, đôi mắt đen như sơn lại lóe lên ánh sáng màu lam trong đêm tối. Giọng khàn khàn khẽ gọi bảo bối của anh, đôi môi mang theo mùi thuốc lá cắn lên làn da mịn màng dưới tai cô, sau đó vươn lưỡi ra khẽ liếm.

“Cục cưng, có thể không?”

Cô bị anh trêu chọc vô cùng khó chịu, không kiềm được mà hơi buồn cười. Anh trở nên dịu dàng từ khi nào? Chuyện này thật khiến người ta kinh


Lamborghini Huracán LP 610-4 t