Insane
Sa Ngã Vô Tội

Sa Ngã Vô Tội

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324422

Bình chọn: 8.5.00/10/442 lượt.

vậy không thể nói thành lời.

Anh không nói thêm lời nào, quay mặt về hướng khác, Băng Vũ cố gắng nhìn nét mặt anh nhưng đáng tiếc màn đêm đã che đi gương mặt ấy.

Trải qua một đêm vô cùng ảm đạm.

May thay, ngày mai bình minh cũng sẽ ló dạng.

* * * * * * * *

Sáng sớm Băng Vũ bị một trận tiếng cười đánh thức, cô đi đến cửa thì trông thấy Lâm Quân Dật đang đút cho Tư Tư ăn cái gì đó.

Áo sơ mi trắng của anh biến thành một chiếc áo vô cùng sặc sỡ, trước ngực áo là màu đỏ của nước trái cây, cổ tay dính một mảng kem bơ màu vàng, đoán chừng chiếc áo này có thể đem vứt bỏ là vừa rồi.

Tư Tư kéo chiếc váy cô mới mua cho bé, rơm rớm nước mắt nói với anh: “Bẩn rồi!”

Mà anh thì cực kỳ vui vẻ, chẳng thèm để ý gì vẫn đút bánh kem bơ cho bé. “Không sao, một tí nữa ba mua váy mới cho Tư Tư.”

Aiz! Tâm lý của anh có thể bình thường một chút hay không, sao lại cực đoan như vậy chứ.

Nhìn thấy ly tách chén đĩa bày ngổn ngang trên bàn ăn, Băng Vũ hoài nghi không lẽ hai cha con ăn hết thức ăn trong tủ lạnh luôn sao.

Vậy mà anh còn vỗ vỗ lên lưng Tư Tư và hỏi: “Con muốn ăn trái cây không?”

Tư Tư còn cố chấp mà gật đầu.

Băng Vũ thật muốn nhặt quả táo trên bàn mà ném vào đầu cho anh tỉnh lại đi.

Anh chưa từng nuôi con gái, vậy thì không cần phải sử dụng đầu óc một chút sao?

Cô vội vàng bước đến, giật lấy chùm nho trong tay anh: “Anh muốn cho con bé no chết à?”

Anh nhẹ nhàng hỏi Tư Tư: “Cục cưng no rồi hả?”

Tư Tư nhìn chùm nho căng mọng ngon lành mà vô cùng kiên định lắc đầu.

Băng Vũ đành để họ ăn cho xong.

“Con bé nói muốn lên mặt trăng, không phải là anh sẽ đi mua cả phi thuyền vũ trụ cho con bé luôn chứ?”

“Nếu như điều kiện an toàn không có vấn đề gì, anh cũng có thể lo liệu được.” Anh cúi đầu còn ra vẻ rất thật lòng mà hỏi Tư Tư: “Cục cưng muốn lên mặt trăng chơi không?”

Nhân lúc Tư Tư còn chưa kịp gật đầu, cô đẩy đẩy anh, nói: “Anh nên đi làm đi, công ty còn rất nhiều việc chờ anh, em đưa Tư Tư đi nhà trẻ.”

Tư Tư vừa nghe phải đi nhà trẻ, mặt liền phụng phịu, cụp mi mắt xuống nghịch mấy ngón tay nhỏ nhắn của mình, rồi len lén liếc nhìn Lâm Quân Dật đang ngồi bên cạnh.

Lâm Quân Dật vừa thấy biểu hiện trên gương mặt Tư Tư lập tức lấy lập trường một người cha chính nghĩa mà tuyên bố: “Tư Tư nói con bé không muốn đi nhà trẻ, anh đã gọi điện thoại cho chị Lan rồi, chị ấy sẽ sang trông con bé ngay bây giờ.”

“Chị Lan?”

Anh ‘hiếu thuận’ với con gái đúng là đã đạt đến cảnh giới thượng thừa rồi.

Anh bước qua, đi thay một chiếc áo sơ mi khác và mặc vào một bộ âu phục.

Ra đến cửa còn hôn Băng Vũ và nói: “Anh đến công ty trước. Em không được bỏ bê công việc, nếu không anh sẽ trừ lương của em.”

“Dạ biết, thưa ông chủ!”

“Ba ơi, tạm biệt!”

Tư Tư cười rất ngây thơ, nụ cười của anh so với Tư Tư còn ngây thơ hơn nữa: “Ba về sẽ mua váy mới cho cục cưng nha!”

Tiếng anh đóng cửa vang lên, dao động trong không gian rất lâu mới lắng xuống…

Băng Vũ chợt nhớ đến một việc, Tư Tư bắt đầu gọi anh là ba từ khi nào vậy?

Bé có hiểu được ý nghĩa của từ ‘ba’ hay không?

Đối với bé mà nói, hai từ ‘chú’ và ‘ba’ đều chỉ là một cách gọi mà thôi, còn đối với Băng Vũ… đó là một từ chứa đựng đau khổ lẫn hạnh phúc! Chị Lan nhìn thấy Băng Vũ và Tư Tư thì cười rạng rỡ đến mức hai mắt híp lại thành một đường thẳng, giống như một bà mẹ vui sướng khi thấy gia đình hạnh phúc mỹ mãn của con mình.

Băng Vũ chưa bao giờ được gặp cha mẹ ruột của cô, nhưng cô tin chắc rằng giờ phút này khi thấy cô hạnh phúc họ cũng sẽ cười tươi mãn nguyện.

Mẹ nuôi ở thiên đường đã gặp được chồng bà ấy, giờ khắc này đây có lẽ họ cũng đang chúc phúc cho cô.

Từng yêu, từng hận, từng oán… cảm giác gì cũng từng trải quá.

Một cuộc tình mang đến những nỗi đau, đến hôm nay mọi chuyện đã không thể quay đầu lại.

Băng Vũ có thể hoài nghi bất kì ai nhưng cô không thể hoài nghi tình yêu của anh một lần nữa, hoài nghi sự chung tình của anh một lần nữa…

Bất kể mọi chuyện như thế nào, cô và anh vẫn còn tương lai, vẫn có thời gian để yêu nhau một lần nữa!

* * * * * * * *

Vệ sinh cá nhân xong, Băng Vũ nhanh chóng đi đến công ty của Liễu Dương để nói cho cô biết tin tức đáng giật mình này, Băng Vũ đương nhiên sẽ không dùng phương thức thông báo qua điện thoại, bởi vì cô không muốn bỏ qua dáng vẻ của Liễu Dương khi nghe được tin này.

Bước đi trên đường, bầu trời màu xanh lam, mây thì thuần trắng, mặt trời đỏ như lửa.

Dòng người lướt qua Băng Vũ ai cũng có nét mặt tươi cười, ngay cả thanh âm huyên náo trên đường phố đông đúc phồn hoa cũng trở thành một bản hòa âm tuyệt vời với Băng Vũ.

Khi Băng Vũ xuất hiện ở văn phòng của Liễu Dương, câu đầu tiên mà Liễu Dương hỏi cô là: “Cậu lại bỏ việc à?”

“Đâu có, từ giờ tớ chẳng sợ thất nghiệp nữa rồi, tớ vừa ký tên vào một hợp đồng lao động vô thời hạn.” Vừa nói khóe miệng Băng Vũ không tự chủ được mà cong lên, hạnh phúc lúc này với cô quá vẹn toàn, cứ như dòng nước chảy không thể ngăn được sắp trào ra.

“Cậu cười khủng bố quá đi, cậu biết không vậy?”

“Thật không?” Băng Vũ không tự giác được mà sờ sờ mặt mình.

“Băng Vũ… ngoại trừ lầ