
yển Nhĩ nghe thấy câu nào cô ấy cũng bảo vệ Sách Lang, cô biết
vướng mắc giữa hai người đã tiêu tan, lại làm lành với nhau rồi.
"Nào, có thông tin thì chia sẻ đi, để mọi người cùng vui vẻ." Phạm
Tinh Mang cũng có mặt, nhìn thấy tâm trạng của La Tư Dịch đang rất tốt,
liền mở miệng trêu đùa.
"Anh ấy nói sẽ ở lại đây, mình cũng không đi nữa. Tuần này, anh ấy về nhà với mình."
"Công việc của anh ấy thì làm thế nào? Nếu gia đình cậu không đồng ý thì sao?"
"Anh ấy nói sẽ thi lên Thạc sỹ hoặc thi vào làm nhân viên công vụ.
Việc này chắc không thành vấn đề. Nếu không được nữa thì mở cửa hàng bán đặc sản. Gia đình nhà mình chắc cũng không có vấn đề gì. Bọn mình sẽ
không đi khỏi thành phố A, có thì cũng đợi một thời gian để ba mẹ thay
đổi cách nhìn đã." Có được thái độ rõ ràng của Sách Lang, La Tư Dịch vui vô cùng.
"Nếu gia đình đồng ý, cậu sẽ kết hôn phải không?"
"Ừ, bọn mình đều muốn nhanh chóng có một đứa con, trước đó mình đã
quá vội vàng. Đến bây giờ Sách Lang vẫn trách mình không biết quý trọng
bản thân, xảy ra chuyện mà không chịu bàn bạc với anh ấy."
Quyển Nhĩ dùng hai bàn tay ôm lấy mặt, nhìn bạn qua các kẽ ngón tay,
"Tùy cậu thôi, vẫn còn chưa lấy chồng mà khí thế đã ngùn ngụt rồi."
"Khí thế gì chứ?" La Tư Dịch và Phạm
Tinh Mang cùng hỏi.
"Khí thế của một cô vợ nhỏ!" Quyển Nhĩ không đợi nói xong, đã chạy ra ngoài cửa, biết là chắc chắn La Tư Dịch đang đuổi theo để đánh.
Hôn sự của La Tư Dịch và Sách Lang đương nhiên không được thuận lợi
như họ mong muốn. Bởi vì gừng càngà càng cay, già trẻ lớn bé nhà Tiểu La không ai kiên quyết phản đối Sách Lang tới cùng, nhưng lại đưa ra một
điều kiện rất khó, khi nào mua được nhà mới cho kết hôn.
Vì vậy họ đành phải đợi, vừa tiết kiệm tiền vừa đợi. Hoặc là bọn họ
tiết kiệm đủ tiền, mua được một căn hộ, hoặc là các bậc phụ lão sốt ruột không thể đợi được
nữa, tặng cho một căn. Họ đạt được mục tiêu của mình, dù sao cũng vui vẻ vô cùng.
Hôm nay, Quyển Nhĩ đang ở chỗ Đinh Mùi thì nhận được điện thoại của
Tiểu La, đang bàn bạc chút nữa cùng nhau ra ngoài mua đồ thì bị Đinh Mùi giật lấy điện thoại nói, "Cô ấy không rảnh, em đi một mình đi".
Quyển Nhĩ cướp lại điện thoại nhưng đầu dây bên kia đã cúp máy.
"Tại sao anh lại tùy tiện quyết định thay em thế?"
"Bọn em ngày nào cũng ở cùng nhau, giờ đến cuối tuần cũng hẹn là
sao?" Họ đã không gặp nhau một tháng nay rồi, những lúc anh rảnh rỗi,
Quyển Nhĩ đều lấy cớ đang hẹn với Tiểu La để từ chối gặp anh. Quyển Nhĩ
vừa đến chỗ anh chưa được một tiếng, việc chính còn chưa làm, thế mà còn định đi.
"Hàng ngày em thường tới nhà cô ấy ăn cơm, không có thời gian để đi
dạo phố cùng nhau đâu." Quyển Nhĩ giờ chỉ mong họ không kết hôn, như thế họ sẽ mãi ở trong căn phòng hiện tại, và cô có thể tới đó ăn uống bất
cứ lúc nào.
"Em sống thoải mái quá nhỉ?" Đinh Mùi nói xong liền động tay. Lục
Quyển Nhĩ gần đây khiến người khác không thể đoán biết được, vẫn cứ nên
ôm vào lòng mới thấy thực tế, "Chẳng phải đã bảo em đừng tham gia nhiều
vào việc của bọn họ nữa sao?".
"Họ bây giờ đúng là hình mẫu lý chuẩn rồi, chỉ có thể ảnh hưởng tốt đến em thôi."
"Không cãi nhau nữa?" Đinh Mùi không tin, hai người thích cãi nhau tới mức kịch liệt ấy sao có thể dễ dàng hòa thuận thế.
Quyển Nhĩ cười, "Vẫn cãi, nhiều lúc còn cãi nhau trước mặt em, nhưng
hình như họ càng cãi nhau lại càng yêu nhau, không ai chịu ai, cũng
không ai thật sự muốn thuyết phục người kia, dường như cãi nhau... chỉ
đơn thuần là một hoạt động khua môi mép thôi".
"Thế cũng gọi là ảnh hưởng tốt sao? Sau này em học họ, gặp anh để khua môi múa mép, liệu anh có thể chịu nổi không?"
"Sao em dám chứ." Quyển Nhĩ không dám thật. Cô có thể nhìn thấy, giữa La Tư Dịch và Sách Lang giờ đã không còn bất cứ trở ngại nào nữa. Cả
hai không còn giữ kẽ gì, càng giúp cho cuộc sống của họ thêm thú vị. La
Tư Dịch thường sẽ nổi trận lôi đình khi ngửi thấy mùi hôi của những đôi
tất mà Sách Lang giấu khắp nơi, nhưng chỉ cần Sách Lang nói một câu,
"Chẳng phải vì anh sợ em ngày nào cũng phải giặt vất vả hay sao?", thì
cơn giận của cô lập tức tiêu tan, chỉ cằn nhằn vài câu, sau đó lại chịu
thương chịu khó mang tất đi giặt sạch. Còn Sách Lang thì sao, anh ấy
thường bực mình với thói quen vây vo cậy khỏe của La Tư Dịch. Mỗi lần cô ấy bận rộn vì việc gì đó, anh liền ở bên cạnh lải nhải không ngớt. "Một kẻ lắm mồm!", đấy chính là đánh giá của La Tư Dịch dành cho anh, thực
ra càng lấp liếm lại càng để lộ niềm hạnh phúc vô bờ của mình.
Cô có thể tùy tiện như thế với Đinh Mùi sao? Khi anh cần tới cô, chắc chắn không chịu buông tha. Mặc dù không đến nỗi việc gì cũng phải nhìn
sắc mặt anh, nhưng không tránh khỏi phải tỏ ra thận trọng, rón rén.
Thường nghe người ta nói, được sủng ái mà sinh ra kiêu ngạo, ấy là phải
được sủng ái đã, mới có thể túy ý thích làm gì thì làm.
Đinh Mùi thấy Quyển Nhĩ biết điều không đòi đi nữa, có ý muốn khen
thưởng, xoa xoa đầu cô: "Chút nữa mời họ cùng đi ăn cơm, xem có đúng là
bây giờ họ đã trở thành một cặp mẫu mực không".
"Thật không?"
"Th