
thân mình.”
Ban
ngày Phức thân vương, cực kỳ nghiêm túc, hơn nữa cuộc sống cực kỳ có quy luật.
Sáng
nào nàng cũng phải cưỡi ngựa một canh giờ... Thậm chí bắt tay vào dạy Nhạc
Phương. Tuy nhiên khi nàng biết Nhạc Phương không biết cưỡi ngựa, lắp bắp kinh
hãi.
“Khanh
vương phủ không có ngựa ư?” Nàng thật không thể tin được. Ngay cả các oanh oanh
yến yến ở hậu trạch (như
hậu cung) còn
biết cưỡi ngựa, nàng cũng từng cưỡi ngựa với bọn họ.
Nhạc
Phương thản nhiên nở nụ cười, “Chỉ có ta không thể học.”
“Ngươi
từng thử chạy trốn?” Phức thân vương còn vẫn duy trì sự sắc sảo ở hình bộ.
Nhạc
Phương cam chịu.
“Ta dạy
cho ngươi.” Mộ Dung Phức cười cười, “Ta không sợ ngươi chạy trốn. Không học sao
được? Nếu gặp nguy hiểm, chỉ có thể trừng mắt suông.”
Phức vương
phủ bố trí rất kỳ quái, hồ nước lớn, bãi cỏ rộng, còn đặc biệt mở làn đường
vòng quanh vườn có thể phi ngựa.
Nhưng
thoạt nhìn cực kỳ sáng sủa, rộng rãi.
“Ta
tưởng rằng...Sau khi Điện hạ té ngựa cũng không dám cưỡi ngựa nữa.” Nhạc Phương
nhìn nàng cưỡi ngựa hùng dũng khí phách hiên ngang như vậy, không phải là không
kinh ngạc.
“Ngoài
cưỡi ngựa, ta chẳng thể thực hiện hoạt động khác.” Nàng quơ quơ chiếc chân què,
“Thêm nữa, té ngã ở chỗ nào, sẽ đứng lên từ chỗ đó.” Vẻ mặt bất cần.
“...
Điện hạ, người không trở thành quân chủ Đại Yến... Là tổn thất cho Đại Yến.”
Nhạc Phương thốt ra.
Mộ Dung
Phức ghìm cương ngựa, kinh ngạc nhìn Nhạc Phương vừa cưỡi ngựa vừa khiếp đảm,
lộ ra ánh mắt suy nghĩ sâu xa. Nhạc Phương bình tĩnh lại kiên định nhìn nàng,
chỉ có khi con ngựa lồng lên, mới lộ ra một chút kích động.
“Lời
này a, đừng lặp lại nữa.” Nàng cười nhẹ, “Phủ đệ này, những người này, đều là
Đế mẫu thưởng cho ta.”
Nhạc
Phương ngẫm lại, lập tức sau lưng thấm đẫm mồ hôi lạnh. Hắn ngâm mình ở Khanh
vương phủ đã lâu, biết rõ những lời này có thể tạo thành hậu quả xấu.
“Ngươi
cũng không cần lo lắng lắm, không phải chỉ là lỡ lời sao?” Mộ Dung Phức cười
hắc hắc, “Tuy nhiên lời ca ngợi của ngươi làm cho ta thực hưởng thụ, cám ơn.”
Thúc một cái vào bụng ngựa, nàng không cần cả quất roi, con ngựa cũng đã chịu
tung vó chạy như điên.
Nhạc
Phương kinh ngạc nhìn theo bóng nàng, lúc này, nàng rốt cục có chỗ trùng khớp
với “Thiết Quan Âm” trong lời đồn.
Chẳng những lôi kéo hắn
cưỡi ngựa, nàng còn cẩn thận chú ý cả đến thực đơn hằng ngày, nàng gọi là “cân
đối dinh dưỡng”. Chuyện duy nhất Phức thân vương miễn cưỡng hắn chính là...
không cho phép ăn kiêng.
Tuy nhiên nàng đặc biệt
ân chuẩn hắn có thể không ăn da gà và thịt mỡ... Bởi vì Phức thân vương cũng
không ăn.
Kỳ thật, nàng vẫn là thân
vương bá đạo làm theo ý mình. Nhưng yêu cầu của nàng vẫn có vẻ hợp lý, tương
đối dễ dàng đạt được, vì thật ra là muốn tốt cho hắn.
Tuy nhiên nàng nói rất
khó hiểu, không phải vì hắn học thức không đủ uyên bác.
Thí dụ như nói, “cân đối
dinh dưỡng”. Thí dụ như nói, “Nhân chính chân hảo”. Đến bây giờ hắn còn không
hiểu rõ “tuần lễ”, “tuần” là khoảng thời gian dài đến đâu, chỉ suy đoán theo
cách nói của nàng, hẳn là cách đo ngày, nhưng dài đến đâu thì thật không biết.
Hắn thấp thỏm mấy ngày,
vẫn cẩn thận hỏi.
Phức thân vương gãi gãi
đầu, ngửa đầu nhìn trần nhà một hồi lâu, “Cái này, ngươi có từng nghe nói
không? Từ Vân trưởng lão và Vô Minh đạo trưởng đều muốn nhận ta làm đồ đệ.”
Nhạc Phương khẽ gật đầu.
“Đây cũng không phải bí
mật gì, mãi hôm nay ta còn chưa hiểu nổi.” Mộ Dung Phức thẳng thắn, “Ta ngủ
thường có những giấc mơ quấy nhiễu, chưa đêm nào được ngủ yên. Ta học võ, muốn
làm cho chính mình mệt mỏi tới cực điểm, mới có được giấc ngủ có chất lượng tốt
một chút... Cho nên không rõ vì sao ta thường biết một ít chuyện tình kỳ quái,
đại bộ phận đều không có ích lợi gì.
“Vì tật xấu này, cũng xem
qua không biết bao nhiêu ngự y rồi. Sau Từ Vân trưởng lão lại nói, đây là thiên
nhãn hé mở, hé lộ thiên cơ, nhưng ông ta cũng không có cách nào đóng thiên nhãn
gì gì đó vào. Ông ta đề nghị ta dứt khoát xuất gia a, ngay cả Vô Minh đạo
trưởng cũng đề nghị như vậy...”
Mộ Dung Phức hít một hơi
rất dài rất dài, “Nhưng khi đó ta thật sự còn nhỏ... Ta còn khát khao... Tình
yêu, hôn nhân, nam nhân ... Mấy thứ vô dụng đó.”
Nàng nhún vai, “Những
mong ước tiêu tan là khi người ta bắt đầu trưởng thành. Ta lại trưởng thành rất
nhanh.”
Nhạc Phương im lặng nghe
đến cuối cùng, khó xử một hồi lâu, “... Điện hạ, bí mật trọng đại như vậy, ngài
không nên nói cho ta biết.”
Nếu rơi vào tay người có
bụng dạ, không biết sẽ thao túng thành cái gì nữa.
“Ai nha, an tâm. Ta là
ai? Ta từng là hình bộ đề đốc, phá án nhận biết con người là số một!” Mộ Dung
Phức tâm tình rất tốt chụp bờ vai của hắn, “Nhạc Phương là đứa trẻ tốt, hơn nữa
rất kín miệng. Ngươi không thích hoàng huynh ta, cho dù ta và hắn trở mặt với
nhau, ngươi cũng chưa từng kể xấu về hắn.”
Hắn trầm mặc trong chốc
lát, “... Khanh vương gia, đôi khi, đối đãi cũng không tệ.” Sao có thể rời khỏi
người ta, liền trở mặt vô tình, bỏ đá xuống giếng? Nếu làm chuyện này, hắn cũng