
đầu nhìn cô: "Con là con gái chưa kết hôn, làm mẹ nuôi làm gì?"
Thẩm Kiều nghe vậy thì nhíu mày: "Tại sao? Không kết hôn thì không thể làm mẹ nuôi à?"
Cố Hoa Lam giận tím mặt: "Ngay cả cưới cũng không cưới, tại sao phải cho không con một đứa con trai, như thế mà được à?"
"Có liên quan gì đâu!"
"Cho dù nó đồng ý, cũng không thể được. Muốn được làm mẹ nuôi, thì phải kết hôn đã."
Thẩm Kiều: "..."
Cố Hoa Lam lại đeo mắt kính lên, tiếp tục xem quyển trách trên tay. Thẩm
Kiều gặp trắc trở, rũ bả vai đi vào phòng ngủ. Cô không thể vì làm mẹ
nuôi mà phải vội vàng kết hôn, càng không thể làm phôi thai hơn một
tháng phải rút về, trước mắt cần đề phòng phụ nữ đã lập gia đình tranh
đoạt với mình, cho nên ngày hôm nay, phải đề phòng Tần Niệm!
Lộ
trình của Thẩm Du vốn chỉ có một tuần, bởi vì công việc đột nhiên kéo
đến, kéo dài đến hai tuần lễ mới về nước. Liên tục làm việc với cường độ cao, còn lạ nước lạ cái, vừa về nước Thẩm Du liền ngã xuống. Nhưng mà
vẫn kiên cường chống đỡ đến hki kết thúc hội nghị rồi mới đến bệnh viện kiểm tra.
Thẩm Kiều vừa mới bước vào phòng truyền dịch, liếc mắt đã nhìn thấy Thẩm Du, cũng không phải giữa đám đông cậu ấy đẹp trai bức người hơn bao nhiêu, mà là giữa trời mùa hè cậu ấy lại bọc kín bằng áo
khoác. Đầu của anh cúi thấp, tóc trên trán phủ xuống che khuất đôi mắt
đẹp, trên mu bàn tay phải dán băng dán và băng gạc màu trắng.
Thẩm Kiều đi nhanh đến, ngồi bên cạnh anh, tay vỗ vỗ lên trán của cậu ấy,
trong nháy mắt cậu ấy liền tỉnh dậy. Nghiêng đầu, sắc mặt hơi tiều tụy,
ánh mắt có phần mờ mịt vô hồn, nhìn một lát, anh mới khàn khàn giọng
nói: "Đến rồi à."
"Tốt hơn chút nào chưa?"
Thẩm Du nói: "Không có việc gì, hơi mệt thôi."
Thẩm Kiều vỗ nhẹ đầu Thẩm Du rồi nói: "Ngủ đi, chị trông cho em." Thẩm Du
ngoan ngoãn như vậy, chỉ khi anh ngã bệnh mới có thể chứng kiến, làm
Thẩm Kiều tự nhiên lại cảm thấy mình có sứ mệnh vĩ đại là bảo vệ cậu
ấy.
Thịnh Hạ cầm thuốc quay lại, nhìn thấy Thẩm Kiều đã đến, liền truyền lại lời dặn của bác sĩ cho cô. Thẩm Kiều ghi nhớ từng cái một,
cất xong thuốc, mỉm cười nói: "Hôm nay đã làm phiền cô rồi."
Thịnh Hạ cười lắc đầu:
"Quá khách khí, Tổng giám đốc Thẩm vừa là cấp trên của tôi, vừa là bạn
tốt của Dương Kiền, về công hay tư thì đây là những việc tôi nên làm."
Thẩm Kiều ngước mắt liếc mắt nhìn chất lỏng trong bình truyền nước, "Cô cứ về trước đi, có tôi ở đây chăm sóc rồi."
Thịnh Hạ nhìn đồng hồ nói: "Dương Kiền nói muốn đến đây thăm tổng giám đốc Thẩm, cũng sắp đến rồi, tôi chờ anh ấy rồi cùng đi."
Thẩm Kiều gật đầu: "Vậy cũng được."
Thẩm Kiều và Thịnh Hạ không có đề tài nào để trò chuyện, ánh mắt hầu như chỉ nhìn chằm chằm vào chất lỏng đang lẳng lặng nhỏ giọt, mà thời gian cứ
trôi qua từng giây từng giây như vậy.
Khi Dương Kiền, tinh thần
Thẩm Du đã tốt hơn rất nhiều, áo khoác bị cậu ấy cởi ra ném sang một bên từ lâu rồi, hết bệnh được một nửa cậu ấy bắt đầu bảo Thịnh Hạ thay đổi
chi tiết hợp đồng. Nhìn dáng vẻ Thịnh Hạ nghiêm túc mà cẩn thận ôm máy
vi tính, Thẩm Kiều cũng không nhịn được thầm mắng Thẩm Du là gian
thương.
Dương Kiền sải bước đi qua trước mặt Thẩm Kiều, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Thịnh Hạ, cánh tay trực tiếp đóng máy vi tính lại,
hành động này dọa Thịnh Hạ giật mình.
"Tổng giám đốc Thẩm, bây
giờ đã hết thời gian làm việc rồi, mà cậu còn là bệnh nhân, hình như làm như vậy cũng không tốt lắm đâu?" Lúc nói chuyện, Dương Kiền đứng cạnh
Thịnh Hạ, cánh tay tự nhiên khoác lên vai của cô ấy, khóe miệng thoáng
hiện lên nụ cười nhàn nhạt.
Thẩm Du không thèm để ý đến, trực tiếp quay đầu lại, đẩy bả vai Thẩm Kiều rồi nói: "Đi kêu y tá rút."
Thẩm Kiều ngước mắt lên từ màn hình điện thoại di động, thấy bình sắp thấy
đáy, liền nghe lời đứng dậy rời đi. Lúc này Thẩm Du mới nhìn Dương Kiền
nói: "Sao hôm nay Dương thiếu lại rảnh rỗi như vậy, còn có cả thời gian
đến bệnh viện cơ đấy?"
Dương Kiền chỉnh trang quần áo ngồi xuống: "Nghe nói thân thể có bệnh, nên đến thăm một chút."
Thẩm Du hơi híp mắt lại: "Đi thăm bệnh mà không mang theo cái gì, không thích hợp chút nào?"
Dương Kiền nói: "Thịnh Hạ chăm sóc cậu cả buổi chiều, còn chưa đủ à?"
Thẩm Du có vẻ đăm chiêu rồi gật đầu: "Nói như vậy, tôi phải mời Thịnh Hạ ăn bữa cơm mới được."
Y tá rút kim, khóe môi Thẩm Du khẽ nâng lên, nói tiếng cám ơn với y tá.
Thanh âm của anh khàn khàn, trầm thấp vang lên bên lỗ tai của y tá,
dường như trong nháy mắt, lỗ tai của tiểu y tá liền đỏ lên.
Thẩm
Du nói muốn mời Thịnh Hạ ăn cơm, đương nhiên không thể dẫn Dương Kiền
theo, mà Thẩm Kiều cũng nói muốn cùng đi để chăm sóc cậu ấy. Hành động
lâm trận bỏ chạy thật sự là quá kém cỏi, cô không thèm làm, càng không
cần thiết phải như vậy.
Bởi vì Thẩm Du phải ăn nhẹ, vì vậy Thẩm
Kiều quyết định đi ăn cháo niêu đất. Món ăn Quảng Đông nổi tiếng với
hương vị tinh tế, quá trình nấu nướng cũng tương đối phức tạp, nếu không có thay nghề tốt, thì cũng không thể làm được những món ăn nhẹ đơn giản nhất, cho dù là làm được thì cũng là lãng phí nguyên liệu nấu ăn.
Nhà hàn