pacman, rainbows, and roller s
Quên Phải Yêu Anh

Quên Phải Yêu Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323764

Bình chọn: 8.5.00/10/376 lượt.

ông sai, đây chính là cái giá phải trả cho việc không uống rượu, đến tư cách uống đồ uống cũng không có.

Cho nên, cô vẫn hoàn toàn tỉnh táo, cũng vì vậy cũng thấy ở cách cô rất xa, trên điện thoại di động của Thịnh Hạ treo Gấu Teddy, hiển nhiên cũng

nghe thấy Tần Niệm khen món đồ trang sức của cô ấy thật đáng yêu.

Thịnh Hạ nghiêng hơi đầu nhìn Dương Kiền đang nói chuyện với người khác, cười nói: "Tôi cũng cảm thấy hơi ngây thơ đấy."

Tần Niệm nói: "Sao lại thế được! Tổng Thống Mỹ Roosevelt (1) ở bờ bên kia Đại Dương cũng thích đấy."

(1)Roosevelt: Theodore Roosevelt, Jr. (27 tháng 10 năm 1858 – 6 tháng 1 năm 1919),

cũng được gọi là T.R. và công chúng gọi là Teddy, là tổng thống thứ 26

của Hoa Kỳ, và là một lãnh đạo của Đảng Cộng hòa và của Phong trào Tiến

bộ. Roosevelt trở thành Tổng thống ở tuổi 42, là vị Tổng thống trẻ tuổi

nhất trong lịch sử Hoa Kỳ.

Thẩm Kiều ở một bên im lặng không lên tiếng, cũng phối hợp gật đầu.

Thịnh Hạ vui mừng, nhẹ nhàng hỏi: "Thật sao? "

"Đương nhiên rồi, gấu Teddy đáng yêu như vậy mà."

Thẩm Kiều tiếp tục gật đầu.

"Tôi còn nhớ, Thẩm Kiều cũng có một con Teddy, cao khoảng hai mét, đúng không?"

Dương Kiền vẫn không tham dự vào đề tài này chợt mở miệng, Thẩm Kiều nghe

thấy tên của mình nên ngước mắt nhìn sang, trong nháy mắt đầu óc chợt

trống rỗng.

Thẩm Kiều há hốc mồm, sau đó nghe thấy bản thân mình

dùng giọng nói cực kì thật thà trả lời: "Những năm qua ở nước ngoài hay

phải chuyển nhà, chuyển đến dọn đi rất phiền phức, nên tặng người ta

rồi."

Dương Kiền khoác cánh tay lên trên ghế dựa của Thịnh Hạ, cơ thể hơi nghiêng nghiêng, bởi vì uống rượu nên vành mắt hơi ửng đỏ,

nhưng khóe miệng lại khẽ nâng lên, mang theo nụ cười mơ hồ, nửa tin nửa

ngờ lẩm bẩm: "Thật sao?"

"Đúng vậy đấy, mang theo nó rất bất

tiện, ha ha." Thẩm Kiều vui vẻ nói xong, bưng chén lên uống từng ngụm

nước lớn, không hề nghĩ ngợi rồi nuốt xuống bụng.

Tần Niệm kêu lên: "Thẩm Kiều, cậu làm cái gì đấy hả?"

"Mình…" Rồi sau đó, Thẩm Kiều nói không ra lời nữa. Từ đầu lưỡi xuống thẳng đến dạ dày, giống như là bị lửa đốt nóng hừng hực, trong nháy mắt gương mặt và lỗ tai gần như bị thiêu đốt, đầu óc cũng bắt đầu choáng váng.

Rốt cuộc là ai! Đổi nước của cô thành rượu rồi! Mau đi tìm chết đi! Mũi Thẩm Kiều bị mùi

rượu xông khiến đầu óc cũng sắp hôn mê, ghê tởm không thôi, nhịn một

lúc lâu, rốt cuộc không nhịn được nữa vịn thành giường nôn một trận.

Suốt cả đêm, dạ dày của cô đã trống rỗng từ lâu, cũng không còn cái gì

để phun ra nữa.

Thẩm Du bưng cái chén “đầu sỏ gây chuyện” khiến

Thẩm Kiều nôn ọe đi ra khỏi phòng ngủ, một lát sau lại trở về, rượu

trong tay đã đổi thành nước mật ong.

Thẩm Kiều mệt mỏi nằm lỳ ở

trên giường, gục đầu ở mép giường, tóc tai toán loạn, giống như một kẻ

điên. Người quen thì biết cô một chén đã say, không biết còn tưởng cô bị giày vò chà đạp…

Thẩm Du đưa chén nước tới, "Uống nước đi."

Thẩm Kiều vất vả bò dậy, ngắm ngía cái ly thật lâu. Thẩm Du mới nói: "Lần

này thật sự không phải là rượu."

Thẩm Kiều gật đầu, nhận lấy cái ly. Cô cũng cảm thấy không phải, màu sắc

cũng không giống. Khẽ nhấp một hớp, mùi vị ngọt ngào, cũng không dễ uống lắm..., nhưng cũng không đến nỗi không nuốt vào được, một hớp trơn tru, cảm giác nóng rực trong dạ dày cũng dịu đi không ít. Uống nhầm một ly

rượu, đưa tới một đoạn kỉ ức vụn vặt về việc say rượu, có lẽ đã một thời gian dài không đụng đến mùi vị rượu Mao Đài, đã làm cho tửu lượng của

cô càng kém hơn.

Nhớ lại tối hôm qua, Thẩm Kiều không nhịn được chất vấn: "Rốt cuộc có phải em đổi rượu của chị không?"

Thẩm Du đang lật báo trên ghế sa lon ngước mắt liếc cô một cái, cười như

không cười nói: "Chị à, xin ngài thương xót, hình dáng hai cái ly khác

nhau, kích cỡ lớn nhỏ cũng không giống nhau, chẳng qua là để gần nhau

thôi, tại sao chị nhìn cũng không nhìn một cái mà đã bưng chén lên rồi,

lại còn một ngụm uống sạch nữa chứ?"

"Ặc." Hóa ra là chính cô cầm nhầm, cô rất ít khi uống rượu, lần đầu tiên uống rượu cũng say nhưng

không mượn rượu nổi điên, đặc biệt an tĩnh ngủ một giấc, nhưng mà tối

hôm qua, cô không dám cam đoan có làm cái gì hay không, vì vậy cẩn thận

hỏi: "Vậy tối hôm qua sau lúc đó, chị có làm cái gì không?"

Thẩm Du tiếp tục lật lật tờ báo, mi mắt nhi cũng không nâng lên: "Không có gì."

"Vậy thì tốt." Thẩm Kiều vui vẻ bưng chén nước mật ong lên tiếp tục chiến đấu hăng hái.

"Chỉ là sau đó tiểu Vũ đến, mang quà tặng từ Pháp đến cho chị."

Thẩm Kiều vừa nghe có quà tặng, trong nháy mắt ánh mắt sáng lên: "Thật à? Đang ở đâu rồi?"

"Cho Thịnh Hạ rồi."

Thẩm Kiều trố mắt: "Cái gì?"

"Chị thấy chỉ có một phần, nói gì cũng phải đưa quà tặng cho Thịnh Hạ, người nào khuyên cũng không nghe, còn luôn miệng nói tiểu Vũ không linh động, nhiều người như vậy mà cũng chỉ có một phần quà tặng."

Thẩm Kiều: "..."

Thẩm Du dù bận rộn nhưng vẫn ung dung gấp tờ báo lại, đứng dậy sửa sang lại

nút áo áo sơ mi. Từ trên cao nhìn xuống thông báo mục đích anh giúp cô

tỉnh rượu: "Ông già đang ở dưới lầu chờ chị xuống ăn điểm tâm, còn