Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Que Kem Nhà Tôi

Que Kem Nhà Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324205

Bình chọn: 9.5.00/10/420 lượt.

m gia cầm rồi.

Sau khi cuốn dây được một lúc, diều của tôi bị kẹt, tôi đành vào sâu trong lùm cây, giật giật dây diều, hy vọng diều mau chóng rơi xuống.

Tình cảnh Tiểu Yến Tử của tôi rốt cục cũng đến. Tôi bỗng phát hiện trán tôi đột nhiên rất đau, có tiếng gì đó vo ve bên tai. Tôi hoảng hốt thét lớn. Đúng là tôi dụ dỗ ong bướm tới rồi. Không làm được Hàm Hương, đành làm Tiểu Yến Tử vậy.

Cơn đau nhức ập tới, tôi cảm giác vô cùng sợ hãi. Ngay lúc đó, một cái áo trắng trùm lấy đầu tôi. Có ai đó lôi tôi đi, thì thầm vào tai tôi: “Đừng sợ”.

Ngày hôm đó, trong lúc hoảng sợ, tôi không còn nhớ gì nhiều, chỉ nhớ rằng, khi chiếc áo được lấy khỏi đầu tôi, tôi chợt nhìn thấy que kem đang cởi trần, trên mặt cũng sưng đỏ lên vài chỗ. Thì ra là que kem, hèn gì tôi cảm giác được khi nãy người ôm tôi thật gầy.

Cùng là nạn nhân của đám ong, Thành đành bị mọi người xung quanh kêu bỏ tôi ra, chân tôi nhũn đi, dường như không đứng vững. Ngay lúc đó, Hậu đỡ lấy tôi.

Giao phó hai chiếc xe đạp cho con Thắm, vốn đang mặt mày xanh mét từ nãy tới giờ, tôi được lệnh phải tới trạm y tế gần đó.

Hậu bế tôi lên, hướng về phía trạm y tế. Thành đi theo phía sau. Lần đầu tiên, tôi phát hiện chúng tôi hóa ra cũng có lúc cùng chung số phận tới vậy. Lần trước té xe, lần này bị ong cắn. Hóa ra que kem cũng có ngày mang cái vẻ mặt sợ hãi và lo lắng như thế. Chẳng lẽ que kem thật sự coi tôi là người bạn thân thiết rồi sao? Nghĩ tới đây, đột nhiên tôi trở nên vui vẻ, nhìn que kem mỉm cười thật tươi, dù cảm giác đau đớn đang lan dần, lan dần. Thấy tôi cười, mặt que kem đột nhiên dãn ra, rồi lại nhăn nhó vì đau. Vừa được ôm anh A, vừa được ngắm vẻ mặt thú vị của anh B, vừa bị đau đớn nhưng lại hưởng thụ hạnh phúc, cảm giác thật khó tả vô cùng, đúng là trong khổ có vui mà.

Tới trạm y tế cũng chẳng làm được gì, bởi sau một hồi khóc lóc nhốn nháo lên vì đau, tôi với que kem được đặt lên hai cái giường bệnh, cách nhau một lối đi. Vì đã được tiêm thuốc, mấy đốt đỏ trên trán tôi đã bớt đau hơn nhiều. Trong lúc tôi đang định chợp mắt, tôi chợt nhớ ra một chuyện, phải đuổi tên ôn thần Hậu đậu này về nhà thôi, không thì que kem giết tôi mất. Ánh mắt nó bắn qua đây thực sự khiến tôi rùng mình. Bởi lẽ nửa tiếng qua, khi tôi vào trạm y tế, Hậu đậu bắt đầu lải nhải, không rời tôi nửa bước.

“Thảo ráng chịu một chút, kim coi vậy chứ không có lớn đâu.” – Hậu đậu bắt đầu nịnh nọt.

“Thảo đừng sợ mà, không đau đâu.” – Lại giả vờ lên tiếng quan tâm.

“Nếu đau thì nắm lấy tay Hậu nha.” – Lại tiếp tục sến hơn con hến.

“Ai nói tui sợ đau chứ, tui không có sợ!”

“Vậy mặt ai đang tái xanh vậy?” – Que kem đang cởi trần xem kịch bên kia, ngồi tịch mịch không chịu nổi nên cũng phụ họa.

“Có sao? Làm gì có chứ. Mắt bạn có vấn đề rồi. Chị ơi khám mắt cho nó trước đi chị! Lát chị hãy chích em nha chị”.

Cũng may là, tình cảnh đau đớn lẫn muốn ói đó rốt cục cũng qua. Giờ phút này, tay của Hậu đậu vẫn tiếp tục thản nhiên đặt trên vai tôi, vỗ vỗ tôi. Vớ vẩn thật, nó coi tôi là trẻ con sao? Sao không mở miệng hát ru luôn đi.

Tôi bực bội trừng mắt với nó, liếc nó, cái đồ hại tôi bị người ta trừng mắt này, tôi phải cho nó thưởng thức một chút chứ. Nhưng thật là đáng buồn, tôi càng trừng nó, nó lại càng vui vẻ nhìn tôi cười tươi, khi thì mang bộ mặt ngây thơ, khi thì vẻ mặt vô tội, khi thì vẻ mặt yêu chiều. Thật là mệt mỏi quá đi, người bệnh như tôi sao thất bại vậy, một chút tác động tới Hậu thôi mà cũng không làm được.

Chưa biết phải giải quyết như thế nào, thì ở bên kia, que kem rốt cục cũng sốt ruột dùm tôi. Không chịu nổi tôi với Hậu đậu đang tình chàng ý thiếp (nhưng trong đó có một người vô tội à nha), que kem đứng dậy tiến tới, đến gần bên tôi, tách cái tay của Hậu ra khỏi vai tôi. Yeah! Bạn kem cuối cùng cũng chịu hy sinh, biến thành cục đá ngáng đường dùm tôi rồi.

“Thảo, trả tui cái áo.”

Tôi hoảng hốt giật mình, cái áo trắng của Thành, hiện tai vẫn còn đang nhăn nhúm trong tay tôi. Thôi chết rồi, nó có bắt tôi bồi thường cái mới cho nó không?

“Hậu, xe bạn vẫn còn ngoài đồng đó, bạn ra ngoài đó lấy xe đi, ở đây có tui được rồi, cha mẹ Thảo chắc cũng sắp tới.”

Tôi nghe được câu này, hùa theo Thành gật đầu lia lịa.

“Không được, tui phải ở đây với Thảo một lát. Xe tui gửi chỗ quán nước rồi.” – Vừa nói, Hậu vừa nhìn tôi đắm đuối. Rùng rợn chính là cảm giác của tôi khi đó.

“Hậu, ở đây không phải trong trường, bạn đừng chơi trò tình cảm nữa được không? Ở trong trường thì mình còn là Honey với nhau, nhưng bây giờ thì tui muốn ngủ một lát, bạn về đi có được không?”

“Em cứ ngủ đi, anh canh chừng em ngủ” – Tiếp tục chuyển qua anh anh em em rồi sao? Thôi rồi, tôi đành phải tuyệt tình.

“Tui không ngủ được, bạn về đi mà.” – Tôi nài nỉ.

Sau khi nghe tôi năn nỉ như vậy, Hậu nhìn tôi thật lâu, thật sâu, sau đó lại nhìn qua Thành. Ánh mắt Hậu khi đó dần thay đổi, như một người đang uất ức, căm phẫn, nhưng lại còn có gì đó đáng thương như đang bị bỏ rơi. Thấy Hậu nhìn tôi như thế, tôi thầm nhủ trong lòng, mình không được để ánh mắt đó dụ dỗ được. Không được, mình nhất định p