Pair of Vintage Old School Fru
Quay Trở Về Tuổi 17

Quay Trở Về Tuổi 17

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322584

Bình chọn: 7.5.00/10/258 lượt.

ạnh phúc.” Nguyễn Đông Luân nhìn thẳng bố vợ tương lai, ánh mắt

không né không tránh.

Anh sẽ không nói lời giả dối gì, miệng

nói ra suy nghĩ trong lòng. Kiếp trước anh đã sai lầm một lần rồi, sớm

âm thầm thề cuộc đời này sẽ không lại giẫm lên vết xe đổ.

Khang Hành Đình trừng mắt, ông cũng nhìn đứa nhỏ này nhiều năm, biết gánh vác, có trách nhiệm, không sơ suất,

lại thông minh, nhưng con gái bảo bối nuôi dưỡng hai mươi năm cứ như vậy mà bị bắt cóc đi, vẫn làm cho ông không cam lòng, vì vậy ông liền hừ

lạnh, “Làm cho Đóa Hinh hạnh phúc? Hừ, cậu chỉ là thằng nhóc nghèo,

Khang Hành Đình tôi mặc dù không phải là ông to bà lớn gì, trong giới

cũng có không ít người ngỏ ý, muốn tìm cho Đóa Hinh một đối tượng tốt

hơn cậu cũng không phải việc khó.”

“Lấy điều kiện của bác và thân phận của

Đóa Hinh, đúng là không khó cho Đóa Hinh tìm được người tốt hơn cháu,

nhưng cháu tin, trong đó sẽ không có người thật lòng với Đóa Hinh hơn

cháu.” Giọng nói của anh khiêm nhường lại mang theo kiên định.

Khang Hành Đình không muốn thừa nhận,

nhưng quả thật ông đã bị vẻ mặt nghiêm túc của thằng nhóc trước mặt này

làm cho kinh ngạc, phải sau một lúc lâu mới trấn tĩnh lại, “Nói miệng dĩ nhiên là dễ dàng, cậu chứng minh được sao?”

Nguyễn Đông Luân giật mình, mới nói: “Cháu sẽ làm cho bác và bác gái nhìn thấy thành ý và quyết tâm của cháu. “

Khang Hành Đình nhíu mày, có chút không ngờ.

Ông sớm nghe vợ nói qua chuyện sổ tiết

kiệm của Nguyễn Đông Luân ở chỗ con gái, bên trong là con số cực lớn làm người ta líu lưỡi. Dựa vào hiểu biết của ông về Đông Luân, chỉ sợ sẽ

không có sổ tiết kiệm thứ hai có con số khả quan như vậy.

Nói cách khác, Nguyễn Đông Luân đem toàn bộ tiền kiếm được đưa cho Đóa Hinh.

Mặc kệ là tấm lòng kia, hay là số tiền

kinh người ở sổ tiết kiệm, nếu giờ phút này Nguyễn Đông Luân lấy ra tự

khoe, nhưng lời nói soi mói, bắt bẻ của ông sẽ chẳng làm gì được.

Nhớ năm đó dựng nghiệp bằng hai bàn tay

trắng, cho dù mười năm sau tốt nghiệp đại học, cũng không có thành quả

như Nguyễn Đông Luân.

Nhưng, một chữ cậu ta cũng chưa nói,

hình như không cảm thấy có cái gì đáng giá mà khoe ra. Mà con gái nhà

mình mặc dù hy vọng ông và vợ đồng ý cho bọn chúng qua lại, cũng ko nói

ra. Chuyện này đối với đôi trẻ còn chưa tốt nghiệp này lại chứ như

chuyện đương nhiên vậy.

Khang Hành Đình càng nghĩ càng kinh hãi, nhất thời không được nói gì.

Ông tự nhận mình là một người đàn ông

yêu gia đình, sự nghiệp thành công chưa bao giờ mất đi, gặp dịp bên

ngoài thì chơi, nhưng trong lòng ông biết mình sẽ không làm được giống

như Nguyễn Đông Luân.

Nguyễn Đông Luân thấy Khang Hành Đình vì lời nói của mình mà ngơ ngẩn, nhưng không thừa thắng xông lên, ngược

lại thay đổi đề tài, “Bác ạ, tuần trước khi xem tài liệu, cháu phát hiện công ty giống như cố ý thu mua “thêm” cổ phần?”

Khang Hành Đình ngây người một hồi lâu,

mới ý thức được anh đang hỏi cái gì, nhất thời không kịp thích ứng đề

tài chuyển nhanh như vậy, ông ho nhẹ hai tiếng giấu đi xấu hổ, “Hả, đúng vậy, đang suy nghĩ, càng mở rộng thêm khoa học kỹ thuật tình hình cũng

không tệ, chẳng những giá cấp thấp, nếu chúng ta thu mua cổ phần công ty quá nhiều, hi vọng chúng ta có một ghế trong hội đồng quản trị.”

Cho dù khó chịu với Nguyễn Đông Luân,

nhưng ông thừa nhận mình không bằng người trẻ tuổi có tầm nhìn xa này,

bởi vậy muốn cùng anh bàn bạc một phen.

Nguyễn Đông Luân có chút đăm chiêu nhếch mày.

Kiếp trước Đóa Hinh và anh cùng nhau bỏ

trốn, cũng không liên lạc gì với Khang gia, anh không biết lúc ấy Khang

gia gặp phải chuyện gì, đột nhiên chống đỡ không nổi, tuyên bố phá sản.

Lúc trước một ít vấn đề nhỏ về công ty

hoặc nhân viên, anh đều yên lặng giải quyết, cũng thay công ty giới

thiệu không ít sản phẩm mới với khách hàng, trước mắt cơ bản là công ty

hoạt động coi như ổn định, nhưng nếu tính thời gian trong lời nói, việc

lớn xảy ra chính xác, không khác lắm so với mấy tháng lúc đó, cũng vì

vậy mà gần đây anh càng bận, đặc biệt chú ý tới công ty không có gì lạ.

Bây giờ bỗng nhiên đầu tư, tuy rằng ở

ngoài nhìn không ra có gì không thích hợp, thậm chí anh cũng biết đối

phương đưa ra điều kiện bồi thường tương đối, chỉ cần Khang gia đồng ý

thu mua 40% cổ phần, ngay năm ghế giám đốc đưa cho bọn anh ba ghế, chiếm đa số ban giám đốc. Nhưng anh nhìn thế nào cũng không đúng.

Đặc biệt thêm nữa về chủ tịch Trương Tiến Toàn, trong trí nhớ kiếp trước của anh, nhận xét về con người này cũng không tốt.

“Bác có đặc biệt chú ý tới tình hình

khoa học kỹ thuật mấy năm gần đây không?” Nguyễn Đông Luân cân nhắc một

lát, mới mở miệng hỏi.

“Đương nhiên.” Khang Hành Đình liếc anh

một cái, như đang nói “Chuyện này còn phải để cậu dạy?” “Thêm khoa học

kỹ thuật thành lập bốn năm, hoạt động không tồi, mấy báo cáo tài chính

linh tinh tôi cũng đều xem qua, đầu tư sẽ không có nguy hiểm gì lớn.”

Nhưng Nguyễn Đông Luân nhíu mày không nói.

Khang Hành Đình không nhịn được hỏi: “Thế nào, cậu cảm thấy vụ đầu tư này không tốt sao?”

“Đúng vậy.” Anh gật đầu, “Mặc dù không