Quay Lại Mỉm Cười Bắt Đầu Jq

Quay Lại Mỉm Cười Bắt Đầu Jq

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325292

Bình chọn: 7.5.00/10/529 lượt.

t nhiều.

Tùy Ức bước ra ngoài ban công, thanh âm đè thấp, "Lát nữa em sẽ hỏi cô ấy xem sao, có lẽ cô ấy sẽ không đi."

Lâm Thần ở đầu dây bên kia thở dài, dường như có chút khó xử.

Tùy Ức dường như nghĩ đến điều gì đó, hỏi, "Kiều Dụ muốn anh gọi cô ấy đi phải không?”

"Kiều Dụ ngoài miệng chưa nói, nhưng trên mặt cũng đã viết rõ ràng vậy rồi !" Lâm Thần lại thở dài, "Hazz, không đi cũng tốt, Yêu Nữ nói chuyện cay độc quá, trước khi tốt nghiệp Kiều Dụ có đi tìm cô ấy nói chuyện, một người đàn ông, mà lúc trở về hai mắt đều đỏ. Không gặp cũng tốt, gặp lại chỉ sợ sẽ đau lòng hơn. Vậy ngày mai buổi chiều anh sẽ gọi em đi nhé!"

Vốn không phải nói với cô, nhưng Tùy Ức lại đem câu nói cuối cùng kia nghe vào tai.

Không gặp cũng tốt, gặp lại sợ sẽ đau lòng hơn.

Lời này đối với cô và Tiêu Tử Uyên mà nói, cũng đúng như vậy.

Tùy Ức nhanh chóng trở lại bình thường, nhẹ nhàng từ chối, “Em đã mua vé ngày mai về nhà rồi.”

Lâm Thần nhíu mày, "Đổi vé đi? Muộn đi một ngày cũng không được sao?"

Tiêu Tử Uyên trở lại cũng chính là muốn gặp cô ấy, cô ấy mà không đi anh biết ăn nói với Tiêu Tử Uyên như thế nào đây?

Tùy Ức tỏ ra thái độ kiên quyết, "Em đã nói với mẹ là em sẽ về nhà rồi."

Lâm Thần biết cô ấy đang trốn cái gì, "A Ức. . . . . ."

Tùy Ức không cho anh nói câu tiếp theo, giọng nói mang theo nụ cười cắt ngang câu nói của anh, "Lần sau rồi nói đi! Các anh đi chơi vui vẻ nhé.”

"Cậu trở về chính là vì. . . . . ." Gặp em hai chữ này còn chưa nói ra, Tùy Ức đã cúp điện thoại rồi.

Lâm Thần nghe âm thanh ngắt điện thoại thì sửng sốt, làm sao lại trốn nhanh như vậy, chẳng lẽ tên Tiêu Tử Uyên kia đã làm ra chuyện gì anh không biết?

Sau khi cúp điện thoại, Tùy Ức đứng ở trên ban công nhìn về phía bầu trời xa xôi, trên đó có nền màu xanh da trời, lại có mấy con chim bồ câu bay qua bay lại, không lưu một chút dấu vết nào.

Tùy Ức cố gắng cong khóe miệng cười một chút, sau đó xoay người bước vào phòng, ngồi vào bên cạnh Yêu Nữ không lên tiếng.

Yêu nữ gấp cuốn sách trong tay lại, quay đầu sang hỏi, "Có chuyện gì sao?"

Mặc dù đã biết kết quả nhưng Tùy Ức vẫn cảm thấy nên để Yêu Nữ đưa ra quyết định, "Ngày mai. . . . . ."

"Không đi." Yêu Nữ rất nhanh nhìn xuống như đang bận rộn nhiều việc, "Buổi trưa có gặp mấy sư huynh ở lại trường học nghiên cứu sinh, mấy bọn họ nói cho tớ biết việc này rồi, tớ không đi đâu."

"Được." Tùy Ức trả lời một tiếng, cô và Yêu Nữ đều không phải là người nói quá nhiều.

Gần tối ngày hôm sau, Tùy Ức kéo vali đi đến công trường học vừa đúng lúc gặp phải một nhóm người đang đứng dưới gốc cây, dường như đang chờ một người nào đó, hầu hết mọi người đều là người quen biết.

Lâm Thần vừa quay đầu thấy nhìn thấy cô, liền gọi cô lại, "Tùy Ức!”

Tùy Ức vốn định nhẹ nhàng đi qua đó, ai ngờ vẫn bị phát hiện. Cô cứng đờ người xoay lại, ngẩng đầu lên rồi mỉm cười đi đến chào hỏi, "Chào các sư huynh.”

Mọi người sôi nổi cười đáp lại, Lâm Thần lại hỏi cô một câu, "Thật sự không thể ở lại cùng nhau ăn cơm được hả ?"

Tùy Ức nhẹ nhàng lắc đầu, lấy ra vé cho anh nhìn, "Anh xem, không đi bây giờ sẽ không kịp mất.”

Một nam sinh trong số đó mở miệng nói lung tung, "Không kịp nữa thì không cần đi nữa, anh đặt vé máy bay cho em, ngồi máy bay trở về cho đỡ phiền toái, em chờ một chút, anh gọi điện cho thư ký của cha anh bảo anh ta đặt vé máy bay giúp em."

Vừa nhìn đã biết là con nhà giàu, đàn ông chiều phụ nữ thành quen.

Lâm Thần cau mày lại, quay đầu liếc mắt nhìn cậu bạn kia một cái, cậu bạn kia vẻ mặt khó hiểu, "Làm sao vậy?"

Tùy Ức cũng không để ý đến, chỉ thản nhiên cong khóe môi, "Cảm ơn sư huynh, Em chẳng qua cũng chỉ là sinh viên mà thôi."

Em chẳng qua cũng chỉ là sinh viên mà thôi, nên muốn sử dụng phương tiện giao thông phù hợp với thân phận là sinh viên.

Nói xong câu đó liền chào mọi người đi đến trạm xe buyt.

Từ phía sau lưng nghe thấy Lâm Thần cố ý nhỏ giọng nói, "Không hiểu gì hết! Câu này đến cả tớ còn không dám nói! Cô ấy lúc nào mua không được vé máy bay!cậu thật là . . . . ."

Sau đó có người hùa theo.

"Đúng vậy đó! Nhìn thấy gái xinh là đầu óc không còn tỉnh táo nữa.”

"Lúc vừa rồi tớ cũng toát cả mồ hôi, nghe nói cô gái này giết người không thấy máu đấy ."

"Gào khóc oa oa, lát nữa nói cho Tiêu Tử Uyên, xem cậu sẽ chết thế nào!"

"Cậu dám!"

". . . . . ."

Tùy Ức mỉm cười, cũng không để ở trong lòng. Bên cạnh cô có một nam sinh đang gọi điện thoại đi qua, cúi đầu xuống giữa hai hàng lông mày tỏ ra dịu dàng, có lẽ là đang gọi điện thoại cùng bạn gái gọi, nhẹ giọng dặn dò, "Anh đang còn ở trên đường, em ăn cơm trước đi, chờ anh trở về tìm em. . . . . ."

Ngay lập tức trong lòng Tùy Ức chấn động, cô bỗng nhiên nhớ đên một câu nói rất lâu trước kia, hôm đó ở dưới ánh đèn của một khách sạn, một người con trai cũng từng dịu dàng mà mạnh mẽ nói với cô những lời giống như vậy.

Về sớm nhớ phải ăn cơm, đừng ngủ sớm quá, chờ anh trở về tìm em.

Chờ anh trở về tìm em. . . . . .

Những lời này dường như vẫn ngay bên tai, trước mắt vẫn là hình bóng Tiêu Tử Uyên với khuôn mặt tuấn tú đẹp mắt như cũ, ánh


Lamborghini Huracán LP 610-4 t