
n trong đầu là mấy chữ vừa mới đọc được.
Không trả lời? Xem ra cảnh ngộ của anh chắc là còn dễ chịu hơn Kiều Dụ, anh rất hài lòng.
Tùy Ức vẫn nghĩ không ra, lại ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Tử Uyên, Tiêu Tử Uyên đang nói chuyện với người bên cạnh, anh rõ ràng vẫn mang cái vẻ hờ hững, lạnh nhạt như vậy, sao cứ thích trêu cô thế nhỉ?
Tùy Ức vốn tưởng là đã gió êm sóng lặng, ai ngờ lại chỉ là bề nổi của tảng băng chìm.
Vốn là Tiêu Tử Uyên ngồi cách Dụ Thiên Hạ một người, lúc ăn được một nửa, Dụ Thiên Hạ bỗng nhỏ giọng nói gì đó với người bên cạnh, hai người đổi chỗ.
Dụ Thiên Hạ vừa ngồi xuống, Tiêu Tử Uyên liền đứng lên, giọng hiền hòa, “Trần Vũ, bọn mình đổi chỗ đi, lò sưởi hơi nóng, cậu ngồi gần cửa, tớ muốn hít thở không khí.”
Trần Vũ cũng không nghĩ nhiều, cười đứng dậy, “Được, lão đại, cậu lại đây ngồi đi.”
Như vậy, Tiêu Tử Uyên cứ thế ngồi xuống cạnh Tùy Ức, trong chốc lát Tùy Ức đã căng thẳng, cảm thấy mình đang ngồi cạnh một quả bom hẹn giờ.
Không khí bỗng nhiên hơi lúng túng, phòng vốn đang ầm ĩ lại yên tĩnh lại, sắc mặt Dụ Thiên Hạ cũng hơi khó coi.
Tất cả mọi người đều biết mục đích đổi chỗ của Dụ Thiên Hạ, ai ngờ Tiêu Tử Uyên lại …
Ôn Thiểu Khanh trước giờ vẫn thờ ơ cười không nói, bấy giờ lại mở miệng, “Mau ăn thôi, sắp nguội hết rồi!”
Quan hệ của mọi người vốn cũng tốt, hơn nữa vẫn luôn kính trọng Tiêu Tử Uyên, nên cố ý phớt lờ sự lúng túng, nói nói cười cười liền làm bầu không khí lại sôi nổi hẳn lên.
Tiêu Tử Uyên cầm bình rót cho Tùy Ức một cốc nước ấm, “Bị cảm nên uống nhiều nước.”
Tùy Ức nhận lấy, lặng lẽ uống.
“Uống thuốc chưa?” Tiêu Tử Uyên cũng không nhìn cô, vừa rót nước vừa hỏi.
“Uống rồi.” Tùy Ức nhìn chằm chằm cái bàn trước mặt không chớp mắt.
“Lạnh không?”
“Không lạnh.”
Hai người hỏi đáp vô thưởng vô phạt, Tùy Ức không tích cực, không phản kháng, miễn cưỡng phối hợp.
Tiêu Tử Uyên im lặng vài giây, tay Tùy Ức đặt dưới bàn bỗng bị người ta nắm lấy, cô hoảng sợ, muốn giãy dụa.
Nét mặt Tiêu Tử Uyên vẫn không đổi, nói bâng quơ, “ Hơi lạnh, anh ủ ấm cho.”
Tùy Ức vội mở miệng, nhỏ giọng, “Không cần đâu, em không lạnh.”
Vừa nói vừa muốn vùng khỏi tay anh.
Tiêu Tử Uyên cầm cốc lên uống một ngụm, mặt mày khoan khoái, ung dung uy hiếp, “Em còn ngọ ngoạy nữa người khác sẽ nhìn sang đây đấy.”
Tùy Ức đờ người, không nhúc nhích nữa.
Sau, Tùy Ức nhỏ giọng kháng nghị, “Tiêu sư huynh, anh không đói à? Dùng bữa đi.”
Tiêu Tử Uyên bình tĩnh mỉm cười, tay trái cầm đũa bắt đầu dùng bữa, tay phải nắm còn chặt hơn.
Tùy Ức chấp nhận số phận, cô vĩnh viễn không phải đối thủ của đại thần.
Tay cô bị Tiêu Tử Uyên nắm trọn trong lòng bàn tay, khô ráo ấm áp, có thể là vì căng thẳng, lòng bàn tay cô bắt đầu đổ mồ hôi, rất thiếu tự nhiên.
Thỉnh thoảng Tiêu Tử Uyên rót thêm nước cho cô, nhưng vẫn không buông tay, trên mặt không nhìn ra nét gì, trong lòng lại gợn sóng lăn tăn.
Cô là người phía nam, vóc người lại cao gầy hiếm thấy, tay cũng rất nhỏ, một bàn tay anh là có thể nắm trọn, tay cô nhỏ nhắn, mềm mại như thế, càng nghĩ anh càng không muốn buông.
Tay hai người giấu dưới khăn trải bàn, hơn nữa vẻ mặt hai người vẫn bình thường, người khác cũng không nhìn thấy gì.
Lúc sắp ăn xong, Tam Bảo bỗng gọi phục vụ, “Thêm một phần sủi cảo chiên.”
Mọi người đều nhìn về phía cô, Tam Bảo cười ngượng ngùng, “Em còn chưa no.”
Yêu Nữ, Hà Ca đều đỡ trán, thật là dọa người.
Tùy Ức nhỏ giọng gọi, “Tam Bảo.”
Tam Bảo đang ăn nhồm nhoàm, “Hả?”
Tùy Ức giải thích, “Cơm là của người khác, mạng là của mình, ăn ít một chút, tối ăn nhiều không tiêu hóa được.”
Tiêu Tử Uyên cười khẽ.
Ăn xong mọi người vẫn còn phấn chấn, lại đi hát.
Chẳng qua là Tùy Ức đi toilet một lát, lúc về, hiện trường hình như có chút vượt tầm kiểm soát.
Tam Bảo đang đứng ở trung tâm, chả ngại ngùng gì cả, cầm mic lắc mông, tra tấn thính giác của mọi người.
Tùy Ức Hà Ca và Yêu Nữ đều đen mặt, lặng lẽ ngồi vào một góc.
Hà Ca tỏ vẻ kỳ lạ hỏi, “Người kia là ai?”
Yêu Nữ lắc đầu, “Không biết, dù sao tớ cũng không quen.”
Tùy Ức phụ họa, “Có lẽ là vào nhầm phòng rồi,”
Mọi người gật đầu, “Phải! Nhất định là thế!”
Tam Bảo hát xong lủi lại đây, hồ hởi hỏi, “Tớ hát hay không?”
Hà Ca lặng lẽ uống đồ uống.
Yêu Nữ vỗ vai Tam Bảo, “Tam Bảo, bọn tớ không hiểu được thú vui của cậu, cậu đừng trách.”
Tùy Ức mỉm cười tổng kết, “Thô bỉ là một kiểu thái độ sống.”
Sau đó, không biết ai bới đâu ra một bộ tú lơ khơ, mười mấy người xúm lại một chỗ rút bài so lớn nhỏ.
Đêm đó cũng không hiểu sao, lúc so lớn thì Tùy Ức luôn rút phải cây nhỏ nhất, lúc so nhỏ lại rút phải cây lớn nhất, bị ép uống mấy cốc bia xong lại càng lơ mơ.
Có bài học kinh nghiệm lúc ăn cơm rồi, Tùy Ức ngồi cách rất xa Tiêu Tử Uyên, Tiêu Tử Uyên ngồi một góc lặng lẽ nhìn.
Lại thêm một ván, Tùy Ức thở dài giơ tay đầu hàng, “Tớ không uống được nữa, đổi người khác đi.”
Mọi người đều uống hơi nhiều rồi, ầm ĩ hết cả lên.
“Đổi người khác hả?”
“Ván này không phải Tiêu sư huynh thắng à, cậu để Tiêu sư huynh hôn một cái sẽ bỏ qua cho cậu!”
“Đúng đúng đúng!”
“Ha ha, cái này được đấy!”
Tùy