
đến.
Cô không hề nhắc đến một chữ về lý do tại sao cô lại đột nhiên về nha, chỉ giải thích vì sao lại không thể nhận điện thoại của anh, “Em ở trên xe không nghe thấy tiếng điện thoại đổ chuông.”
Giọng nói vẫn bình thường, không làm cho người khác cảm thấy được sự khác thường trong đó.
Tiêu Tử Uyên "Ừ" một tiếng sau liền trầm mặc.
Lần đầu tiên giữa hai người xuất hiện loại không khí lúng túng như thế này.
Tiêu Tử Uyên chủ động phá vớ yên lặng, nhẹ giọng kêu lên, "A Ức. . . . . ."
Anh mới vừa nói đến đó đã bị Tùy Ức cắt ngang, "A, mẹ em gọi em rồi, em cúp máy trước đây."
Nói xong liền vội vàng cúp điện thoại, Tiêu Tử Uyên cầm điện thoại di động đến ngẩn người.
Tại sao cô lại muốn trốn tránh anh?
Ngày hôm sau Tiêu Tử Uyên cũng trở về nhà. Lúc anh mới từ trên xe xuống thì đã nhìn thấy Tiêu Tử Yên chạy lại gần, khi nhìn thấy chỉ có một mình anh thì có chút kỳ lạ, sau đó lại nhìn vào trong xe một chút, không thấy gì mới thất vọng hỏi, "Anh, chỉ có một mình anh à?"
Tiêu Tử Uyên chịu ảnh hưởng từ Tùy Ức nên tâm trạng không tốt cho lắm, "Em cho rằng còn có ai nữa?"
"Chị A Ức!" Tiêu Tử Yên nói đến Tùy Ức là mặt mày hớn hở, "Em muốn làm cơm cùng chị A Ức, sao anh không đem chị ấy về nhà?"
Tiêu Tử Uyên nghe thấy Tiêu Tử Yên không ngừng nhắc đến cái tên đó trong lòng lại cảm thấy rất buồn bực, vừa đi vào nà vừa trả lời một cách qua loa, "Cô ấy về nhà ăn tết rồi."
Mẹ Tiêu thấy Tiêu Tử Uyên trở về một mình cũng rất kinh ngạc, "Không phải năm trước đã nói với con năm nay đem Tùy Ức về nhà ăn cơm, cám ơn con bé đã chăm sóc mẹ mấy ngày năm viện à? Người đâu rồi?”
Tiêu Tử Uyên lúc đầu vốn dĩ là dự tính sẽ như vậy, đưa Tùy Ức về nhà anh ăn một bữa cơm sau đó lại đưa cô về nhà, ai ngờ kế hoạch lại thay đổi nhanh như vậy.
Vừa ngẩng đầu đã thấy ánh mắt nghi ngờ của mẹ Tiêu, Tiêu Tử Uyên rót chén nước đưa mẹ sau đó mỉm cười an ủi , "Nhà cô ấy có chút việc, cho nên đã về nhà rồi, sau này còn rất nhiều cơ hội mà."
Mẹ Tiêu là người từng trải, mặc dù Tiêu Tử Uyên ngụy trang cực tốt, nhưng bà vừa nhìn đã khẳng định là hai người có vấn đề, lại nhìn đến giữa hai hàng lông mày của Tiêu Tử Uyên không thể thổi tan được phiền não, nên cũng không hỏi nhiều.
Liên tiếp ba ngày, Tiêu Tử Uyên gọi điện thoại hoặc gửi tin nhắn cho Tùy Ức, Tùy Ức thường rất lâu mới trả lời lại, mỗi lần vừa nói được vài câu cô lại tìm lý do cúp điện thoại, nên Tiêu Tử Uyên muốn hỏi cô lý do tại sao cũng không có cơ hội để hỏi.
Hơn nữa nói được vài câu thì đều là câu nói mà anh không thích nghe .
Ý của cô cũng chỉ là nói với Tiêu Tử Uyên cô rất bận không có việc gì thì đừng gọi điện cho cô.
Tiêu Tử Uyên càng ngày càng không giải thích được, thậm chí cử chỉ cũng luống cuống mà đứng ngồi không yên.
Anh đem toàn bộ điều cần nghĩ suy nghĩ kỹ lại một lần nữa, thậm chí ngay cả sinh lý của phụ nữ nguyên nhân này anh cũng đã thử nghĩ qua rồi.
Mẹ Tiêu nhìn Tiêu Tử Uyên mới sáng sớm đã ngồi ở trên ghế sofa nhìn điện thoại di động mất hồn, nên đã đi qua hỏi, "Cãi nhau à?"
Tiêu Tử Uyên giật mình, nhanh chóng bình thường trở lại, lắc đầu, "Không có. Cô ấy không bao giờ cãi nhau với người khác."
Mẹ Tiêu mỉm cười, con bé đúng thật không phải là người như vậy, "Vậy là chiến tranh lạnh rồi?"
Tiêu Tử Uyên tiếp tục lắc đầu, "Cũng không thể nói là chiến tranh lạnh, chỉ là cô ấy bắt đầu trốn tránh con, đối xử với con rất khách sáo."
Mẹ Tiêu hiểu rõ con trai của mình, cũng hiểu Tùy Ức, cả hai đứa bé đều không phải là những người cố tình gây sự, chuyện này nhất định phải có nguyên nhân.
Tiêu Tử Uyên vẻ mặt không biết làm thế nào nhìn mẹ Tiêu, "Con muốn hỏi cô ấy là vì sao, nhưng cô ấy không muốn nói con có hỏi cũng vô dụng.”
Mẹ Tiêu mỉm cười, đứa con trai này của bà từ nhỏ đã thông minh, cũng không bao giờ để bà lo lắng, nhưng về vấn đề tình cảm hình như vẫn còn rất ít kinh nghiệm.
"Tử Uyên, con đừng bao giờ hỏi một cô gái vì sao cô ấy lại như vậy. cô gái đó bỗng nhiên đối xử với con không nóng không lạnh thì chỉ có một nguyên nhân duy nhất, đó là con đã chọc cho con bé không vui rồi."
Tiêu Tử Uyên càng thêm nghi ngờ, "Nhưng con không trêu chọc cô ấy mà."
Mẹ Tiêu nhìn anh rồi hỏi ngược lại một câu, "Con chắc chắn?"
"Con. . . . . . Không chắc chắn lắm." Tiêu Tử Uyên ở trước mặt mẹ của mình giống như biến thành một cậu bé đang ủ rũ cúi đầu.
Mẹ Tiêu kiên nhẫn chỉ dạy Tiêu Tử Uyên như lúc nhỏ, "Là con gái ai cũng muốn được dỗ dành, con từ nhỏ đã dỗ dành cho em gái con ngoan ngoãn rồi, tại sao lại không dỗ dành được Tùy Ức vậy?”
Tiêu Tử Uyên suy nghĩ một chút, "Cô ấy và Tử Yên không giống nhau, cô ấy dịu dàng và rất hiểu chuyện. . . . . ."
Mẹ Tiêu lên tiếng cắt ngang lời nói của anh, "Con bé cho dù dịu dàng và hiểu chuyện đi nữa cuối cùng vẫn là một cô gái, con không thể vì con bé dịu dàng và hiểu chuyện mà đem hết những thứ thuộc về con bé cướp đoạt hết, chẳng lẽ chỉ những đứa bé điêu ngoa bốc đồng mới cần phải dỗ dành hay sao? Đó gọi là gì? Đứa trẻ khóc sẽ muốn có kẹo ngọt ăn. Con bé dịu dàng hiểu chuyện không lẽ lại là sai lầm? như vậy đối với con bé không