
tốt lắm, Gia Trì không nói em nghe sao?”
Dư Tịnh ngẩn người: “Em không nghe nói.”
“Có thể là cậu ấy không muốn làm em lo.” Thiệu Mân Quân khẽ thở dài.
Dư Tịnh thầm ghi nhớ trong lòng, định tối về sẽ hỏi thăm chuyện này.
“Trước kia Thiên Ba không để cho Gia Trì đi, có thể đã làm lỡ mất cơ hội của cậu ấy, em đừng trách anh ấy.” Thiệu Mân Quân tỏ ra hối lỗi.
“Chị Mân Quân, chị đừng nói thế, nếu công ty xảy ra vấn đề thật thì Gia Trì càng nên ở lại cùng vượt qua gian nan.” Ánh mắt Dư Tịnh lóe sáng, cô thực sự cảm thấy việc này rất lạ, nên vẫn giữ thái độ hoài nghi.
Đông Đông chớp đôi mắt to, giọng nũng nịu nói: “Chào dì Tiểu Tịnh.”
Dư Tịnh ôm lấy cậu nhóc: “ Đông Đông ngoan nhất đấy.”
“Dì Tiểu Tịnh, con rất dũng cảm, tiêm mà không khóc.” Cậu nhóc giơ cánh tay phải đang truyền nước lên khoe.
“Đợi Đông Đông khỏe lại, dì sẽ dẫn con đi chơi, mua kem và chocolate cho con nhé.” Dư Tịnh ôm Đông Đông đáng yêu, lập tức có cảm giác tình mẫu tử ngập tràn.
Đông Đông vui sướng vỗ tay, làm Thiệu Mân Quân giật mình nắm chặt tay cậu bé: “Ông tướng à, yên nào.”
Dư Tịnh hôn lên mặt nó, trong đầu thoáng một suy nghĩ, nếu Lữ Thiên Ba thực sự làm chuyện có lỗi với Thiệu Mân Quân thì chị ấy phải làm sao. Tính cách của chị, Dư Tịnh hiểu rõ, ngoài nhu trong cương, rất mạnh mẽ quật cường, nếu Lữ Thiên Ba ngoại tình, chắc chắn chị ấy sẽ không tha thứ, đến lúc đó Đông Đông sẽ thế nào.
Dư Tịnh có phần không dám tìm hiểu sự việc, chẳng biết ai đã từng nói, không biết chân tướng mới là hạnh phúc nhất.
Thiệu Mân Quân vừa xoa mái tóc mềm mượt của Đông Đông, vừa nhẹ nhàng lau mặt cho nó, gương mặt nở nụ cười hạnh phúc.
Thực ra Đông Đông không phải con ruột của Thiệu Mân Quân, ba năm trước Thiệu Mân Quân bị sảy thai rồi không thể mang thai được nữa, lThư Nhã đã bé cậu bé từ cô nhi viện về. Thiệu Mân Quân đã dốc hết toàn bộ tình yêu cho cậu bé, tình mẫu tử của chị cao cả nhường nào.
Thiệu Mân Quân vỗ nhẹ vai cô: “Tiểu Tịnh, lúc nãy chị hơi căng thẳng, bây giờ không sao rồi, em về làm việc tiếp đi.”
Con cái tự nhiên bệnh nặng, bố mẹ đều hồn bay phách tán, Dư Tịnh đã thấy rất nhiều ở bệnh viện này, đương nhiên rất thông cảm, cô tinh nghịch chớp mắt, ra dấu gọi điện thoại: “Vậy em về trước, có gì thì tìm em nhé.”
Thiệu Mân Quân mỉm cười gật đầu.
Dư Tịnh tan làm xong lại đến phòng bệnh thăm, bệnh tình của Đông Đông đã ổn định, bớt sốt, nghe Thiệu Mân Quân khuyên, cô mới bỏ ý định ban đêm ở lại cùng chị mà chuẩn bị về nhà.
Trên đường đi cô nhận được điện thoại của cô bạn thân Hạ Sính Đình, cô nàng cười gian hỏi: “tiểu Tịnh Tịnh yêu dấu, cảm giác mới cưới thế nào?”
Dư Tịnh trả lời bằng giọng cực kì khiêu khích : “Muốn biết hả, mau cưới đi.”
Hạ Sính Đình tức điên, kêu oai oái: “Cậu mỉa mai tớ không lấy được chồng hả?”
Dư Tịnh vội chịu thua: “Tớ đâu dám mỉa mai bà già như cậu!”
“Lại còn gọi là bà già!” Hạ Sính Đình sắp tức điên.
Dư Tịnh khoái chí cười ha ha.
Hai người đùa giỡn ồn ào một lúc, cuối cùng Hạ Sính Đình đã nhớ ra chủ đề chính, cô nàng tỏ ra nghiêm túc: “tiểu Tịnh Tịnh, tháng sau họp lớp, tớ đã bỏ ra rất nhiều công sức mới liên lại được đa số, lần này cậu nhất định phải tham gia nhé!”
Dư Tịnh vô thức hỏi: “Trình Lãng có tới không?”
“Cậu kết hôn rồi còn nhớ cậu ta à?” Hạ Sính Đình tỏ ra bất bình thay Hứa Gia Trì.
“Cậu nghĩ đi đâu thế, ý tớ là nếu anh ấy đi thì tớ không tham gia.”
“Hừm.” Hạ Sính Đình hỏi vẻ nghi ngại: “Cậu làm thế là vì sao?”
Dư Tịnh trầm tư. Lát sau, cô nói: “Tớ không muốn gặp anh ấy.”
“Chuyện đã qua bao năm rồi, cậu còn chưa tha thứ cho cậu ta à?”
“Không như cậu nghĩ đâu!” Dư Tịnh lắc đầu. “Thực ra tớ đã gặp anh ấy rồi.”
Trí tò mò của Hạ Sính Đình thoáng chốc nổi dậy: “Bao giờ? Ở đâu? Đã nói gì? Có làm chuyện gì có lỗi với Hứa Gia Trì không?”
Dư Tịnh cười khì: “Cậu nghĩ đi đâu vậy?”
“Cậu làm tớ hiểu lầm đó chứ!”
Dư Tịnh tỏ ra hoang mang: “Làm gì có, tớ chỉ đang nói cho cậu biết sự thật thôi.”
“Được được được, cậu tiếp tục nói đi.”
Hạ Sính Đình là bạn thân nhất của Dư Tịnh, cũng là một trong cực ít những người biết rõ mối quan hệ giữa cô và Trình Lãng năm đó, Dư Tịnh không muốn giấu bạn nên kể đại khái cho bạn nghe.
“Thế giới này nhỏ thật.” Đó là câu đầu tiên khi Hạ Sính Đình nghe xong, câu thứ hai là: “Tiếc rằng có duyên vô phận.”
Dư Tịnh cắn môi: “Tớ không muốn phiền phức, nên có thể không gặp thì cố gắng không gặp thôi.”
“Tiểu Tịnh Tịnh, nói thực đi, có phải cậu sợ gặp cậu ta?”
Câu này tuy khó nghe nhưng nhắm trúng điểm yếu. Dư Tịnh nghĩ ngợi, vội nói: “Bậy bạ, tớ có gì mà phải sợ.”
Hạ Sính Đình cười khà khà, Dư Tịnh hơi lúng túng cười khỏa lấp: “Kệ cậu đấy.”
“Thôi được, không chọc cậu nữa, để đỡ cho cậu lần sau lại diễn trò ân ái trước mặt tớ, người không lấy được chồng không tổn thương nổi đâu.” Hạ Sính Đình tự giễu.
Dư Tịnh an ủi: “Bổn đại tiên vừa cho cậu một quẻ, mùa xuân của cậu sắp tới rồi.”
“Thật không?”
“Tất nhiên là thật.” Xưa nay Dư Tịnh rất yêu quí Hạ Sính Đình, cô nàng này rất cố chấp, từ năm mười tám tuổi do yêu đơn phương một người, nhưng tình yêu đó không được hồ