
u ngón tay khẽ
chọt, trong lòng lại tiếc nuối lạ lùng, cái món này rõ ràng nên có ở bé
gái, sao con trai anh lại có hai cái này, đàn bà quá đi!
Thậm chí có đoạn thời gian thiếu tá
Lục sợ con lớn lên sẽ tự ti, mất bao công sức chọc con gái cười, nhéo
mặt người ta, muốn làm ra hai cái đồng điếu trên mặt con gái.
Có điều cuối cùng vẫn là tuyên bố thất bại.
Thanh Tiêu biết nói cũng sớm hơn Thanh Phàm, qua sinh nhật, ba mẹ, chú, thím nói được rất rõ ràng. Ngược lại
Thanh Phàm mở miệng rất muộn, mãi đến một tuổi rưỡi mới miễn cưỡng gọi
mẹ, trước đó chỉ biết đánh đánh [17'>.
Mặt mũi Thanh Phàm và Thanh Tiêu cơ hồ như đúc, dung mạo như thế với Thanh Tiêu mà nói đương nhiên rất tốt
nhưng đối với Thanh Phàm thì có hơi thanh tú quá.
Thiếu tá Lục thường hay cảm thán trong lòng, con trai nhà anh sao không giống anh thế nhỉ! Thật là quá chết tiệt!
Hai đứa nhỏ lớn dần, Vân Thường kinh
ngạc phát hiện, tính cách bọn trẻ quả thật là trống đánh xuôi kèn thổi
ngược, thậm chí… có hơi đảo lộn.
Tính Thanh Phàm rất nhẹ nhàng, ai tới
cũng cười ngốc nghếch với người ta. Ngược lại Thanh Tiêu, càng lớn càng
ít cười, cứ thích nghiêm cái mặt nhỏ nhắn, dáng vẻ đó, rõ ràng là giống
cha bé!
Lúc Thanh Phàm và Thanh Tiêu hơn bốn tuổi một chút, chuyện thích làm nhất là nhìn binh lính chạy bộ, huấn luyện.
Lính canh gác sớm đã quen với hai búp bê nhà Lục Diệp, cũng chỉ mắt nhắm mắt mở với việc chúng suốt ngày chạy ra ngoài.
Lúc này thiếu tá Lục đã thành trung tá Lục, cấp trên đã có ý thăng anh lên thượng tá, điều về miền bắc.
Lục Diệp có cảm tình rất sâu đậm với
nơi này, tháng cuối cùng ở đây, mỗi ngày đều huấn luyện tân binh, buổi
tối lại tìm đồng đội cũ cùng uống rượu.
“Mẹ nói không cho phép chạy ra ngoài.” Thanh Phàm kéo Thanh Tiêu đang muốn thẳng tiến sân huấn luyện, gương
mặt non nớt bày ra bộ dạng anh trai tốt.
“Mẹ không biết.” Thanh Tiêu xụ mặt, cố gắng giật lại vạt áo mình từ tay anh trai.
Thanh Phàm cau mày “Không thể nói dối, nếu không mẹ sẽ không yêu em.”
“Ai mách lẻo người đó là chó con!” Rốt cuộc Thanh Tiêu giật được vạt áo mình ra, nhe hàm răng trắng uy hiếp
Thanh Phàm: “Anh mà nói với mẹ, em nói chuyện anh đánh nhau với người ta mấy hôm trước!”
Đôi mắt đen lúng liếng của Thanh Phàm
đầy hoảng hốt “Em, sao em lại không biết tốt xấu như thế! Anh mặc kệ em! Sau này cũng không chơi với em nữa! Hừ!”
Nói rồi phồng mang trợn má, tức giận
đùng đùng ngoảnh đầu bỏ đi. Con gái thật phiền phức! Lục Thanh Tiêu dã
man như thế lớn lên nhất định không có ai cưới!
Sân huấn luyện, Lục Diệp vừa nói giải tán thì có người ở đằng sau cười gọi: “Trung tá Lục, con gái rượu của anh tới rồi!”
Lục Diệp quay đầu nhìn, đúng thế, con gái nhà anh đang xoạc cặp chân ngắn ngủn đi từng bước tới chỗ anh này!
Anh bước lại mấy bước, bế Thanh Tiêu lên, hôn một cái lên cái má mũm mĩm của con “Lại tới gây chuyện!”
“Không có đâu!” Thanh Tiêu vặn vẹo thân mình phản bác, mắt to nhìn Lục Diệp, lên án.
Lục Diệp cảm thấy buồn cười “Vậy là gì?” Nhìn chung quanh không thấy con trai đâu, liền sờ mặt Thanh Tiêu hỏi “Anh con đâu?”
“Con cũng muốn giống ba!” Thanh Tiêu thò tay sờ quân phục của trung tá Lục “Thanh Tiêu lớn lên cũng làm lính!”
Lục Diệp bị con gái chọc cười, cũng
không để ý, lại cắn một miếng trên mặt Thanh Tiêu mới thả con xuống
“Được, được, Tiêu Tiêu nhà ta lớn lên cũng như ba. Nói ba nghe, anh con
đi đâu rồi?”
Thanh Tiêu trề cái miệng nhỏ “Con không biết!” Nói xong ba chân bốn cẳng chạy trốn.
Lục Diệp gãi đầu sột sột, lấy làm khó hiểu, hai con cún này đánh nhau à?
Một mình Thanh Phàm ngồi trên tảng đá
lớn trên lối đi, chốc chốc lại ngóng về phía sân huấn luyện, con nhóc
thúi này sao còn chưa về nữa? Nhóc không có chờ nó đâu! Nhóc chỉ ngồi
đây một lát thôi!
Mãi đến lúc Thanh Phàm bắt đầu bực
mình thì Thanh Tiêu mới lắc lư đi từ bên này lối đi đi lại. Thanh Phàm
đi tới nhìn, lập tức nổi giận, sao trên mặt con nhóc còn có dấu răng?
“Mặt em làm sao thế?” Thanh Phàm nhíu
mày, cảm thấy trên mặt trắng nõn của em gái nhà mình, cái dấu răng đỏ
lòm đó nhìn đặc biệt ngứa mắt.
Tuy bình thường Thanh Tiêu luôn thích
bắt chước Lục Diệp nhưng suy cho cùng vẫn là trẻ con, lúc này vừa thấy
anh, mắt lập tức đỏ lên, nước mắt ròng ròng “Chu Gia Minh cắn em! Em, em đánh không lại nó!”
Chu Gia Minh là hàng xóm nhà chúng, lớn hơn hai đứa hai tuổi, là đứa đánh lộn với Thanh Phàm mấy ngày trước.
Thanh Phàm mím môi, cũng nghiêm mặt lên, dắt tay Thanh Tiêu “Anh dẫn em đi báo thù!”
“Nhưng, nhưng em đánh không lại nó.”
“Có anh đây.” Thanh Phàm khom lưng bốc một nắm sình quệt lên mặt em, lại kề tai Thanh Tiêu thì thầm mấy câu,
bấy giờ mới kéo Thanh Tiêu thẳng tiến nhà Chu Gia Minh.
Bình thường tuy Thanh Phàm luôn có bộ
dạng ôn hòa, nhưng đó là vì không có ai chọc đến nhóc. Nếu có người chọc đến nhóc thật, Thanh Phàm lập tức như một con thú nhỏ hung dữ, thò
vuốt, nhe nanh xông lên, không cào địch nhân te tua quyết không ngừng!
Lục Diệp cứ lo tính cách con trai anh quá ôn hòa, đó là vì trước mặt họ Thanh Phàm không bộc lộ mặt khác