
Diệp bị bỏ thuốc song suy cho cùng là lính đặc chủng đã qua
huấn luyện, tuy thân thể nặng trĩu song vẫn né được, thậm chí chớp thời
cơ tung một cước đá Kim Hưng qua một bên.
Nhưng Kim Hưng như con nhặng ngửi được mùi thịt, như bóng với hình,
lại thêm tác dụng thuốc càng lúc càng mạnh, nhất thời Lục Diệp không làm gì được gã.
Đánh nhau sợ nhất là không cần mạng, hiện tại Kim Hưng lại liều mạng. Thể lực Lục Diệp dần dần cầm cự hết nổi, sơ sẩy một cái bị Kim Hưng túm tay cứng ngắc.
Đầu óc càng lúc càng nặng trịch, thân thể và đầu đều trì trệ như bị khóa lại, mồ hôi Lục Diệp dọc theo má chảy xuống đất.
Bên tai, tiếng cười đắc ý của Kim Hưng càng lúc càng gần. Lục Diệp
cắn khớp hàm muốn để mình cầm cự thêm một lát. Đột nhiên cánh tay đau
nhói, mơ mơ màng màng cúi đầu nhìn, Kim Hưng đang rút một cái xy lanh
rỗng quăng qua một bên.
“Không phải mày bắt ma túy sao?” Cơ mặt gã vặn vẹo điên cuồng “Đây là methamphetamine mới nhất bá đạo nhất! Bản thân mày cũng nghiện, tao xem mày làm sao bắt ma túy nữa!”
“Sếp! Thiếu tá Lục!”
Vì thế, khi Lý Bác dẫn người theo đuôi Kim Hưng đuổi tới ngoại ô, mấy người đi trước là lính được Lục Diệp huấn luyện, vừa nhìn liền nhận ra
ngay người nằm bất tỉnh nhân sự trên đất là thiếu tá Lục bọn họ luôn
kính ngưỡng như thần thánh!
Lý Bác sớm nhận ra Lục Diệp, vì thế chân mày cau lại, cũng không nói
nhiều, phẩy tay cho hai người lính bên mình khống chế Kim Hưng đang ngồi cười như điên, tự mình đi tới cạnh Lục Diệp, dùng chân đá anh “Nè, Lục
Diệp, sao rồi?”
Đá mấy đá, Lục Diệp vẫn không phản ứng.
Lý Bác cảm thấy sự tình không xong, vội vàng ngồi thụp xuống kiểm tra tình huống, ai dè, vừa nhìn thì phát hiện mấu chốt.
Gần khuỷu tay Lục Diệp có một ống xy lanh!
Kim Hưng làm cái gì? Bán ma túy? Đám buôn ma túy này cùng hung cực ác khiến người ta phẫn nộ! Anh nhấc cánh tay Lục Diệp lên nhìn, vừa nhìn
liền thấy lỗ kim nhỏ xíu trên đó.
Giao chiến với bọn buôn ma túy nhiều năm, có thể nói Lý Bác cực kỳ
hiểu biết bọn chúng. Cho dù đặc chủng bọn họ trải qua đủ loại huấn luyện mũi nhọn, mỗi năm số người ngã gục trên đường truy bắt không đếm hết
được.
Anh cầm ống tiêm lên, kề vào mũi ngửi, tay run lên, lập tức biến sắc.
Lúc này, tự tin như Lý Bác, trong lòng hãy còn sót chút cầu may và không dám tin tưởng.
“Triệu Ân! Lại đây cho tôi!”
“Sếp!” Một người lính mặc may ô ngụy trang tức tốc chạy tới, dập gót hành lễ.
“Xem thử, đây là thuốc gì.”
Triệu Ân nổi danh mũi chó trong đội, bất kể là thuốc phiện gì, chỉ
cần cậu ta đưa lên mũi ngửi là lập tức phân biệt ra chủng loại thuốc
phiện, trước giờ chưa nhầm lẫn bao giờ!
Kỹ năng này từng giúp bọn họ rất nhiều mỗi lần làm nhiệm vụ, còn được cấp trên khen ngợi nhiệt liệt một phen.
“Rõ!”
Triệu Ân cũng không qua loa, nhận lấy xy lanh từ Lý Bác, cẩn thận rút ruột xy lanh ra ngửi.
Xy lanh trong tay rơi bịch xuống đất, Triệu Ân như bị rút hết sức,
ngồi phịch xuống đất, ngẩng đầu nhìn Lục Diệp được mấy người lính đỡ
dậy, trong mắt thoáng tia hoảng sợ.
“Nói!” Chữ này như thể rít qua kẽ răng Lý Bác, khó nhọc mà khô khan.
Thật ra nhìn thấy cử chỉ và vẻ mặt của Triệu Ân trong lòng anh đã có
kết luận rồi, chỉ vì chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, anh vẫn còn muốn hỏi một câu cuối cùng.
Song chung quy anh vẫn thất vọng rồi.
“Sếp, là R1!”
Triệu Ân dứt lời, những người lính chung quanh lập tức hít hơi, hai người lính bắt Kim Hưng đỏ mắt ngay tức khắc.
Một người tính dễ xúc động nhất thời không nhịn được, hung hăng đấm vào mặt Kim Hưng một đấm.
R1, đó là R1! Đế vương không thể lay động trong các loại chất gây
nghiện, chỉ cần dính vào là tuyệt đối không có khả năng cai được, không
tới một tháng, một người khỏe mạnh sờ sờ sẽ biến thành một đống xương
trắng.
Thiếu tá Lục, thiếu tá Lục của họ, anh hùng kiên cường rắn rỏi của bộ đội, dẫn bọn họ vượt qua vô số cửa ải khó khăn, quật vô số hang ổ ma
túy, hiện tại lại bị tiêm R1!
“Ha ha ha, không phải bọn mày bắt ma túy sao? Tao cho bọn mày bắt!”
Kim Hưng cười điên cuồng, tựa hồ tất cả bực tức trong ngực đều trút hết
theo tiếng cười này.
“Nó giết em tao! Đứa em duy nhất của tao!” Kim Hưng nhớ tới thời khắc sống còn Kim Hưng quyết liệt đẩy gã ra, nước mắt chảy ròng ròng.
“Mạng chúng mày đáng tiền! Mạng em tao không đáng! Bây giờ tao đáng
rồi! Đáng giá rồi! Kéo một tên thiếu tá lót lưng cho tao, đáng giá!”
Lý Bác hận cơ hồ cắn vỡ răng mình, ánh mắt như dao chọc thẳng vào
người Kim Hưng. Anh đi tới trước mặt Kim Hưng hung hăng tát gã mấy tát,
nháy mắt hai má Kim Hưng sưng phù, miệng cũng bật máu.
Lúc Kim Hưng còn muốn kêu gào, anh nhanh nhẹn cởi chiếc vớ đã xỏ mấy ngày nay nhét vào miệng gã.
“Đưa về đồn! Không được trễ nải một giây!” Lý Bác quay sang nhìn lính của mình, nổi giận “Lần này mà không coi chừng được, con mẹ nó đều tự
pằng cho tôi!”
“Rõ!”
R1, R1, quả thực là cơn ác mộng, Lý Bác chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng như lúc này.
Anh đỡ lấy Lục Diệp được dìu lên xe, người đàn ông xưa nay luôn chảy máu không rơi lệ giờ phút này hốc mắt đỏ bừng.
Trong giới quân nhân bọn họ,