
giận tôi hại anh không hôn được Đinh Thư Dực sao?"
"Đừng
đùa nữa." Anh nhụt chí nói.
Phương Ngải ha ha nở nụ cười, tựa vào sô pha. "Tôi biết anh giận tôi
cái gì." Đôi mắt thông minh mang theo ý cười, liếc nhìn
anh. "Anh
giận tôi hại cô ấy khóc, đúng không? Giận tôi nói muốn tìm cô ấy làm phù dâu,
cảm thấy đối với cô ấy quá tàn nhẫn?"
Hàn Chấn Thanh dập tắt thuốc lá. "Tôi không muốn đợi thêm nữa, quá chán nản
rồi." Anh đứng dậy, bắt lấy áo khoác bước đi.
Phương Ngải nhảy dựng lên. "Anh muốn làm gì?"
"Đi
gặp Đinh Thư Dực."
Phương Ngải ngăn trở anh. "Anh muốn nói cho cô ấy biết?"
"Đúng,
nói cho cô ấy biết chúng ta căn bản không có kết hôn."
"Tôi
phản đối!" Sắc mặt Phương Ngải trầm xuống. "Tôi hiểu Thư Dực rất rõ,
anh không thể mềm lòng, phải để cho Thư Dực tự mình mở miệng thừa nhận, để cho
cô ấy tự mình tranh đoạt anh!" Phương Ngải nghiêm
túc nói: "Anh
nghĩ xem tôi và anh tại sao lại phải làm vậy? Tôi lúc trước đại khái có thể
quay về nói cho anh biết chân tướng xong thì đem vấn đề ném cho anh coi như
xong, nhưng sau đó thì sao?"
Phương Ngải chất vấn: "Thư Dực cho anh ảnh giả, là vì tự ti; không cùng tôi
cạnh tranh, cũng là bởi vì tự ti, chúng ta dựa theo chủ ý của Đàm Hạ Thụ, cùng
nhau lừa cô ấy nói chúng ta muốn kết hôn, cô ấy đã làm gì?"
Phương Ngải lay động nhẫn kim cương ngón giữa. "Kích thích lớn như vậy,
cô ấy có nói cho anh chân tướng chưa?"
Sắc mặt Hàn Chấn Thanh nghiêm lại.
Phương Ngải hừ một tiếng. "Không có nói đúng không? Thư Dực chính là
cái loại tính cách bảo thủ, tự ti nhát gan, lại sẽ nhượng bộ nữa! Chúng ta
không thể giúp cô ấy, phải để cho chính Thư Dực học cách tự tháo gỡ khúc mắc
trong lòng." Phương Ngải kiên định nói: "Nếu như bây giờ anh mềm
lòng, sẽ thất bại trong gang tấc."
"Không
chỉ là bởi vì mềm lòng!" Anh phẫn nộ nói, xoay người đi
về hướng ban công, hai tay chống trên bồn hoa, anh thấp giọng nói: "Cô ấy ở trên mạng, cùng
tôi trò chuyện vui vẻ như vậy, chúng tôi không có gì giấu nhau, vì sao ở trong
cuộc sống thật mặt đối mặt thì cô ấy, chết tiệt chính là không chịu thông suốt?
Có thể trơ mắt nhìn chúng ta kết hôn, cô ấy thế nhưng lại có thể!"
Anh nặng nề nện vào bồn hoa.
Phương Ngải thở dài. "Tôi biết anh rất khó chịu,nhưng hãy tỉnh táo lại, cho
Thư Dực một chút thời gian, tôi tin tưởng cuối cùng cô ấy sẽ nói ra miệng. Tôi
không tin Thư Dực thật có thể chịu được, anh tin tôi, Thư Dực thích anh như
vậy, cô ấy sẽ nói ra. Một khi trông thấy chúng ta thật sự muốn kết hôn, cô ấy
sẽ ngăn cản."
"Lỡ
như không có?" Hàn Chấn Thanh xoay người, nhìn Phương Ngải.
"Lỡ
như cô ấy tiếp nhận? Có lẽ, tôi không có quan trọng đến mức có thể làm cô ấy
liều lĩnh tranh giành, có lẽ tình cảm của cô ấy đối với tôi không có sâu như
tôi nghĩ."
"Đó
~~ Trời ạ!" Phương Ngải kinh ngạc. "Làm sao anh có thể hoài
nghi tình cảm của Thư Dực đối với anh?"
"Bởi
vì đây chính là cảm giác cô ấy cho tôi."
"Xem
ra anh thật sự là rất phiền não rồi." Phương Ngải giật
mình cười. "Hàn
Chấn Thanh, tôi có thể hỏi anh một chuyện không?"
"Nói
đi."
"Có
phải bất kể là ai, chỉ cần yêu liền biến thành kẻ ngu ngốc không? Dại dột lại
khuyết thiếu tự tin? Bất kể là ai đều giống nhau, đều thoát không khỏi sao?"
Hàn Chấn Thanh hiểu ý của Phương Ngải, anh cười chua xót, dựa vào bồn hoa, hai
tay ôm ngực, con ngươi đen nhíu lại cảnh cáo: "Không cần phải quanh co
lòng vòng mắng tôi ngu xuẩn."
Phương Ngải cười to. "Vậy đừng nói những lời ngu xuẩn, Thư Dực yêu anh, anh
không cần hoài nghi."
"Tôi
chưa từng theo đuổi một phụ nữ nào khổ cực tới như vậy, hao phí tâm tư nhiều
như vậy." Thậm chí còn phải cùng bạn của cô đồng mưu,
diễn một vở kịch.
Phương Ngải cười hì hì hỏi: "Xem anh mệt mỏi như vậy, có phải muốn
buông tha không?"
"Không,
tôi rất phiền não -" anh thẳng thắn nói: "nhưng cũng rất tức giận.
Nếu thời gian có thể đảo ngược, chỉ mong lúc Thư Dực trải qua những chuyện
không vui kia thì có tôi ở bên cạnh bảo vệ, như vậy hiện tại cô ấy cũng sẽ
không có nhiều bóng ma như vậy."
Lúc trước, khi Phương Ngải nói cho anh biết chuyện cũ của Đinh Thư Dực, bao gồm
chuyện khi cô đi học thường xuyên bị cười nhạo, chuyện cô tỏ tình với người cô
ái mộ bị đem ra làm trò cười... Anh nghe xong rất tức giận, hận không thể đi
đánh cho những tên khốn khiến Thư Dực khó chịu kia một trận. Chính là thời gian
không thể trở lại, Thư Dực mang theo bóng ma ngày xưa, đi tới trước mắt anh. Cô
liều chết bảo hộ trái tim mình, sợ hãi bị cự tuyệt, ngây ngốc mà phong bế tình
cảm của mình.
Ban đầu, anh không tin có người lại thiếu tự tin với bản thân mình như vậy,
chuyện đó anh không thể lý giải. Về sau, ở chung vài lần, anh phát hiện cô xác
thực như Phương Ngải nói, là một đứa ngốc tự ti quá đáng.
Trong mắt anh, Đinh Thư Dực rất tốt, có lẽ cô không đủ xinh đẹp, nhưng anh
thích là được rồi, mặc kệ đôi mắt cô có lớn hay không, dáng người có đẹp hay
không, dưới con mắt của anh, bởi vì yêu thích nên tất cả của cô, từ đầu đến
chân anh đều thấy phù hợp. Anh chỉ muốn đối tốt với cô, cô