
ng giám đốc Lam."
"Sớm, Ân Ân, vì sao em cứ cố tránh điện thoại của anh?" Đầu dây bên kia điện
thoại truyền đến giọng nói dịu dàng của Lam Mộ Duy, cho dù là biết cô
không muốn nghe điện thoại của anh, anh vẫn luôn có thái độ khiêm tốn,
làm cho người ta bội phục.
Nghe giọng nói ở đầu dây bên kia, Dịch Noãn ngẩn người, quay đầu nhìn về phía Dịch Khiêm, hạ thấp âm lượng:
"Giọng nói kia sao lại quen thuộc như vậy?"
Đang lật xem tờ báo buổi sáng, anh chỉ nhìn cô một cái.
"Phó tổng giám đốc Lam, bây giờ là chủ nhật, là thời gian riêng tư của mọi
người?" Không để ý đến người ở đầu dây bên kia, cô xoay người trở về
phòng bếp, lấy trứng gà đã nấu xong ra.
"OK! Nếu là thời gian riêng của mọi người, như vậy hôm nay lúc nào em rãnh, có thể đi họp mặt chút không?"
"Thật xin lỗi, hai ngày cuối tuần này tôi đã có dự định trước hết rồi, hôm
nào đi!" Kéo cái ghế qua, cô lạnh lùng đáp, lấy một cái cớ hoàn mỹ.
"Dự định trước? Ai vậy? Không phải là đang gạt anh đấy chứ? Mấy hôm trước
em đã nói với anh, hôm nay em không có chuyện gì làm cả?"
Ngẩng
đầu lên, Úc Tử Ân im lặng hít một hơi thật sâu, thật sự lười phải nói
nhảm với anh, giơ tay lên đưa di động chuyển cho trước mặt Dịch Noãn,
"Em nói chuyện với anh ta đi!"
"À?" Nhìn điện thoại trước mặt,
Dịch Noãn ngẩng người, tiếp theo là cầm điên thoại, quét mắt nhìn dãy số trên màn hình, không xác định được mà hỏi: "Cậu nhỏ? Là cậu sao? Con là Noãn!"
"Não? Tại sao là con?!" Hình như không có dự liệu là cô
sẽ xuất hiện ở đầu dây bên kia điện thoại, Lam Mộ Duy sửng sốt chốc lát, "Con đang ở chỗ của Ân Ân sao?"
"Đúng ạ! Hai ngày trước chị Úc
đã có hẹn với con rồi, cậu không hẹn trước thì phải xếp hàng! Chỉ là con nói trước nhé, chỗ này không cung cấp dịch vụ chen ngang. Hàaa...!"
"Noãn, cậu là người lớn, chẳng lẽ lại không thể có đặc quyền sao?" Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói thương lượng của Lam Mộ Duy, có người phải
cầu, tiểu nha đầu vui mừng mà cười híp mắt.
"Thật xin lỗi, người
lớn cũng không có đặc quyền! chỗ này con chỉ thi hành nguyên tắc công
bằng, không làm giả, không nhận gian lận lại càng không cho phép lập
quan hệ!"
"Vậy tháng sau cậu cho con thêm chút tiền tiêu vặt được không?" Trong ý thức của anh, đứa bé này vẫn còn có thể thu mua.
Nhưng ai biết, tiểu nha đầu căn bản không nghĩ như vậy, nhấp một hớp sữa đậu
nành không nhanh không chậm nói: "Không phải cậu chỉ mới vừa đi làm sao? Có thể cho con bao nhiêu tiền nào? Nhiều hơn nữa cũng không bằng cậu
Tiểu Ngũ? Có bà nội con sẽ được lãnh nhiều hơn, cho nên cậu đừng miễn
cưỡng nữa!"
Dứt lời, tiểu nha đầu cũng không đợi người ở đầu kia đáp, trực tiếp cúp điện thoại!
Muốn cùng Tiểu Ngũ giành một cô gái, không có cửa đâu! Cũng không nhìn Tiểu
Ngũ là ai, mặc dù có thể nhiều hơn một phần tiền tiêu xài, nhưng chỉ là
một phần nhỏ, chẳng bằng Tiểu Ngũ cho cô thì cô chẳng thèm!
Hôm nay cho Tiểu Ngũ mặt mũi thu mua chị Úc, một công đôi việc, cô không có ngu nha!
Ngẩng đầu lên, tiểu nha đầu tò mò nhìn Úc Tử Ân đang cúi đầu, trừng mắt hỏi:
"Chị Úc, chị và cậu nhỏ, các người. . . . . . Các người làm sao mà quen
biết?"
Nghe bọn họ đối thoại, cô cứ có cảm giác bọn họ từng yêu nhau!
Giác quan thứ sáu của phụ nữ rất nhạy bén, khẳng định không sai!
"Người đó là học trưởng của chị thời đại học, cũng là. . . . . . mối tình đầu
của chị." Tiểu nha đầu thông minh như vậy, muốn lừa gạt cô cũng không
dễ.
"Đó, thì ra là. . . . . ."
"Được rồi, không nói việc
gì nữa, nghĩ xong hôm nay chúng ta sẽ đi đâu chơi chưa?" Khẽ cười một
tiếng, cô nhàn nhạt ngăn đề tài này, dù sao tiểu nha đầu cũng là khách,
trên bàn ăn thật sự không thích hợp thảo luận cái đề tài này.
"Chưa có nghĩ kỹ, em đang suy nghĩ ạ. . . . . ." Tiểu nha đầu cũng rất thức
thời, không truy hỏi nữa, nháy mắt suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn về
phía Dịch Khiêm, "Tiểu Ngũ, hôm nay cậu không phải đi làm sao?"
"Cháu cũng phải cho cậu nghỉ ngơi nữa chứ? Vừa đúng lúc cậu muốn nghỉ ngơi,
như thế nào?" Dịch Khiêm chau mày, sắc mặt không thay đổi nhìn về phía
Dịch Noãn, cố ý xuyên thủng tâm tư của tiểu nha đầu.
"A nha. . . . . . Vậy cậu không ngại làm tài xế kiêm người dẫn đường chứ?" Tuy tiểu
nha đầu nói như vậy, không quên quay đầu nhìn về phía Úc Tử Ân, "Chị Úc, chúng ta đem tài xế miễn phí đi cùng được chứ?"
"Được, em vui là tốt rồi!" Gật đầu một cái, Úc Tử Ân cũng không phản đối, quay đầu nhìn
về phía Dịch Khiêm rồi hỏi: "Sẽ không làm trễ nãi thời giờ của Dịch
thiếu chứ?"
Khép tờ báo buổi sáng lại, Dịch Khiêm đột nhiên khẽ
cười một tiếng, "Không có, hôm nay là ngày tôi nghỉ ngơi, coi như là hóa giải áp lực công việc!"
"Vậy thì tốt!" Có tài xế miễn phí cũng tốt, tiết kiệm tiền xe của cô.
Cùng với tiểu nha đầu làm ầm ĩ hai ngày, Dịch Khiêm đột nhiên trở thành tài
xế miễn phí của hai người, cho đến khi hai người tiễn tiểu nha đầu lên
máy bay về Bắc Kinh, lúc này Úc Tử Ân mới thở phào nhẹ nhõm.
Trên đường trở về, người đàn ông ngồi ở vị trí tài xế yên lặng nhìn gò má mệt mỏi để cho người ta đau của Úc Tử Ân.
"Hai ngày qua