
gô đồng
che ánh mặt trời, tỏa ra một sự mát mẽ
Trên ghế sau, Dịch Khiêm
tùy ý liếc nhìn tài liệu trong tay, gương mặt tuấn tú loáng thoáng còn
lưu lại sự bận rộn và nghiêm túc khi làm việc.
Quay đầu, nhìn đứa cháu ngoại bên cạnh, khép tài liệu lại, "Lần này trở về, cháu sợ rằng sẽ không được chị hai chào mừng?"
"Không có, chị ấy không biết cháu trở về." Đôi mắt đang nhìn ra cửa sổ, Lam Mộ Duy nhàn nhạt đáp một tiếng, hiển nhiên không có ý định ở lại nơi này
"Mộ Duy, cháu nên thành thục một chút." Quay đầu ra, tầm mắt của anh trở về trước sấp tài liệu "Tùy hứng và kích động không giải quyết được vấn
đề."
"Nếu như cháu không đủ chín chắn, cháu sẽ không trở về."
"Vậy thì tốt, cháu hãy dùng năng lực của mình để chứng minh, tuần sau bắt
đầu đi trấn giữ Thụy Nhĩ, chức vị, CEO, hay quản lý cấp hai." Giọng nói
nhàn nhạt nhưng không để cho người ta làm trái với quyền uy của mình,
giống như cách làm bình thường của anh, lấy quyền thế ức hiếp người
khác.
Mới nghe đến việc anh sẽ làm trong tập đoàn Dịch Thị, Lam
Mộ Duy ngẩn người, chợt quay đầu nhìn cậu nhỏ của mình, chất vấn: "Tại
sao phải làm ở chỗ đó? Cậu nhỏ, cháu có thể tự tìm việc, không cần dựa
vào cậu."
Anh học về tài chính, lại mang anh đến nằm vùng trong
công ty thiết kế Thụy Nhĩ, thì anh có thể làm cái gì? Cho dù là CEO, thì cũng chỉ là trên danh nghĩa, chứ nào có gì khác!
"Bởi vì Úc Tử
Ân đang làm Thụy Nhĩ." Quay đầu ra, Dịch Khiêm ngẩng đầu lên, gương mặt
tuấn tú dính một tầng lạnh nhạt: "Không phải mục đích cháu trở về nước
của vì cô ấy sao? Bên cạnh một thời gian dài, cháu muốn làm gì thì làm."
"Cháu. . . . . ." Đúng vậy, không phải anh vì cô nên mới trở về sao? Thế vì sao anh lại do dự trước cơ hội tốt thế này?
Hơi híp mắt lại, Lam Mộ Duy suy nghĩ không ra dụng ý của anh, khó hiểu hỏi: "Cậu nhỏ, tại sao cậu lại ưu ái cho cháu như thế?"
"Về phần tại sao, về sau sẽ rõ."
Nếu như hiện tại anh ngăn Lam Mộ Duy không để cho anh ta đi làm chuyện anh
ta nghĩ, chỉ sợ đoạn đường tình của anh sẽ càng khó bước, càng làm cho
mọi chuyện rắc rối thêm.
Anh làm như thế không hẳn chỉ là để cho mình, mà còn để cho Lam Mộ Duy chính mắt nhìn ra, cái nó muốn đến tột cùng là cái gì.
Lúc này, xe đã dừng ở cửa biệt thự, Dịch Khiêm quay đầu nhìn Lam Mộ Duy một cái, sắc mặt lạnh nhạt: "Đi thôi, đến nhà rồi!"
Kinh Thành có ba gia đình lớn, từ Kiến Quốc tới nay ở ba giới quân - chính – thương (Quân sự - chính trị - thương mại) cũng rất có danh tiếng, theo thứ tự là nhà họ Mộ, nhà họ Dịch và nhà họ Chu.
Diễn ✿ Đàn - Lê - Quý ✿ Đôn
Đời sau của ba gia tộc bất luận là ở giới quân sự hay là ở giới chính trị
và giới thương mại, đều vì nước Cộng Hòa làm ra những cống hiến kiệt
xuất, tiếp tục đến nay, thế hệ sau vẫn có địa vị quan trọng ở các giới
như cũ.
Ông cụ tổ nhà họ Dịch năm xưa đã tham gia chiến tranh
Triều Tiên, sau đó lại tham gia nhiều lần vận động ở trong nước, ở trong lịch sử nước Cộng Hòa có thể nói là chiến công lớn lao, sau khi cải
cách mở ra vẫn đảm nhiệm chức vụ tư lệnh quân khu, mặc dù hôm nay rút
lui khỏi quân đội, đại danh tiếng của ông vẫn vang dội trong quân đội
như cũ.
Ông cụ tổ có năm người con trai, Con trai cả và con thứ
hai đã bị chết vào năm 76 hỗn loạn, Con thứ ba và con thứ tư cũng lần
lượt ra đi, để lại hai đứa con trai một đứa con gái, gia chưởng nhà họ
Dịch hiện nay là ông cụ nhà bên cạnh, con trai thứ năm Dịch An Bang, khi đó là Tổng tham mưu trưởng bộ tư lệnh lục quân, cấp bậc thượng tướng.
Diễn đàn ✪ Lê ✪ Quý Đôn
Dịch An Bang có hai người con trai, Con trai cả là Dịch Cẩn Uyên, con thứ là Dịch Khiêm, mặc dù hai anh em cũng không theo cha nguyện ý dấn thân vào quân sự, lại dựa vào cố gắng của chính mình, tay trắng dựng nghiệp củng cố địa vị của nhà họ Dịch ở giới thương mại không người nào có thể rung chuyển.
Bởi vì Dịch An Bang là con trai nối nghiệp của ông cụ
tổ, trực tiếp dẫn đến Dịch Cẩn Uyên Dịch Khiêm và anh cả, chị hai, chị
ba chênh lệch số tuổi quá lớn, cháu trai cháu ngoại không phải so với
mình lớn tuổi hơn chính là cùng lứa tuổi với mình, điều này ở trong gia
đình lớn mà nói tuy là có gặp nhưng không thể trách, nhưng lại cũng đủ
làm cho người ta khâm phục.
Bước vào phòng khách, Dịch Khiêm liếc mắt nhìn một nhóm trưởng bối đang chờ ở trong phòng khách, thong dong
lạnh nhạt đi lên trước, "Ba mẹ, chị hai, anh ba."
Thấy con trai
bảo bối trở lại, bà Dịch Sở Hân Lan mừng rỡ vẫy vẫy tay với Dịch Khiêm,
vẻ mặt đều là quý phu nhân quan lớn ưu nhã: "Tiểu Dịch, con đến đây, mẹ
có lời muốn nói với con."
Diễn ๖ۣۜĐàn Lê ๖ۣۜQuý Đôn
Mặc dù đã hơn 50 tuổi, Sở Hân Lan nhìn vẫn giữ lại vẻ thướt tha thùy mị như cũ, so với bạn cùng lứa tuổi nhiều hơn một phần dáng vẻ quý tộc tôn
quý, bên dưới có hai người con trai, con trai cả Dịch Cẩn Uyên bình
thường không nói nhiều, lạnh nhạt cao ngạo cũng không thân cận với bà,
cũng may con trai nhỏ khéo léo hiếu thuận.
Nhưng quá đáng tiếc
chính là hai đứa con trai đến nay không muốn lập gia đình, cái gọi là
Bất Hiếu Hữu Tam Vô Hậu Vi Đại*, bà người làm mẹ