
."
"Không được, trời lạnh, hai người ngủ ấm hơn." Mục Lương Hòa lấy chăn bọc lấy cô, đem cả người ôm vào trong lòng, không cho cô lộn xộn. Trời mùa đông lạnh, trong phòng lại không mở máy sưởi, cái chăn mới ấm một tí bị cô ngúng nguẩy hơi lạnh lại tràn vào, lạnh run lên.
"Tạ Thanh Ninh, em còn lộn xộn có tin anh xử lý em không?"
"Anh cũng chỉ có bản sự đó thôi." Thanh Ninh bị áp chế tay chân cũng không dám lộn xộn, nằm im nhắm mắt, bên tai là hô hấp ấm nóng, hơi ngưa ngứa của anh phả lại.
"Thanh Ninh, không ngủ được? Không ngủ được thì chúng ta làm chút chuyện nhé."
Buổi tối ngủ không ngon, lại bị quấn lấy náo loạn hơn nửa đêm, buổi sáng lại bị điện thoại của Mục Lương Hòa đánh thức, Thanh Ninh nhắm mắt ném cái gối về phía anh, kéo chăn ngủ tiếp. Mục Lương Hòa bị tiếng điện thoại đánh thức, với lấy quần áo rồi cầm di động sang phòng sát vách. Một lúc lâu sau anh trở lại cầm áo khoác đi ra ngoài, tiếng đóng cửa rất nhẹ, Thanh Ninh vẫn từ trong chăn ló đầu ra, ở trên giường vặn vẹo một hồi mới xuống lầu đã không thấy bóng dáng anh, hỏi chị Ngô mới biết, ngay cả điểm tâm anh cũng không ăn đã chạy ra ngoài.
"Cậu chủ hình như có chuyện gấp, Trần Minh bảo đưa đi nhưng cậu ấy không đồng ý mà tự lái xe đi luôn rồi."
"A..." Trong lòng Thanh Ninh bồn chồn khuấy cháo tôm trong bát, nghĩ lát nữa về phòng gọi điện cho anh. Điện thoại kết nối nhưng không ai nghe máy, lầm bầm mấy câu liền quyết định gọi cho Hạ Gia Mẫn.
Lúc bận không có thời gian dạo phố, đợi đến khi không phải đi làm lại cảm thấy dạo phố không có ý nghĩa, con người a, luôn là không biết đủ. Thanh Ninh bắt xe đến khu thương mại, Hạ Gia Mẫn nói lát nữa sẽ đến, cô đến Starbucks ngồi chờ trước.
Ông chủ Starbucks là ba thanh niên trẻ tuổi, mới vừa tốt nghiệp đại học ra ngoài gây dựng sự nghiệp bằng cửa tiệm này. Ngày khai trương cô và Hạ Gia Mẫn trùng hợp tới uống cà phê, cô nàng Hạ Gia Mẫn tính tình ầm ĩ không biết sao mà dụ dỗ được, từ đó trở thành bạn tốt.
"Chị Hạ hôm nay không tới?"
"Ở trên đường, nhớ cô ấy rồi hả ?"
"Đùa gì thế, chính chủ ở bên kia kìa." Chỉ chỉ vào thanh niên cao gầy đứng sau quầy bar, diện mạo lịch sự, theo cách nói của Hạ Gia Mẫn là người lớn lên như thế phải gọi là nhã nhặn bại hoại, mặt người dạ thú, phải nhớ mà giữ khoảng cách.
"Nếu không chúng ta tác hợp một phen."
"Cái này được nha, tác hợp thế nào, nhốt vào trong phòng, tắt đèn."
"Còn không bằng trực tiếp bỏ thuốc đi, thật là không có đầu óc."
"Cái này gọi là từ thân đến tâm đều yêu."
"Cút sang một bên, chắc sắp đến rồi đấy." Suy nghĩ của đàn ông và phụ nữ quả thật khác biệt, Thanh Ninh uống hết ly nước ép trái cây rồi đứng dậy cầm túi chạy ra ngoài. Hạ Gia Mẫn nhếch nhác chạy tới, câu đầu tiên nói sau khi gặp nhau chính là "Mấy ngày không thấy, làm sao mà trông cậu tàn tạ thế kia?"
Tạ Thanh Ninh sờ sờ mặt của mình, nghĩ là do tối qua ngủ không ngon, hôm nay sắc da hơi kém, nhưng không đến nỗi dùng hai chữ tàn tạ chứ, rốt cuộc là không học thức thật đáng sợ.
"Đi thôi, do nội tiết mất cân bằng thôi mà, đi mau."
Hạ Gia Mẫn giương mắt, xách túi lạch bạch chạy theo Tạ Thanh Ninh .
"Đi chậm một chút, mình bảo này, vừa rồi ở ngoài mình gặp một người, cậu đoán xem là ai?"
Buổi tối hôm Tạ Thanh Ninh mất tích, Mục Lương Hòa đến cục cảnh sát, phía sau còn có Hạ Gia Mẫn đi theo khóc dấm dứt. Hai người vốn cùng nhau đi dạo phố, sau đó cô đi toilet trở lại đã không thấy người đâu, điện thoại cũng không gọi được. Hạ Gia Mẫn suy trước nghĩ sau tình thế, lập tức bào cho Mục Lương Hòa, sau đó thì có màn này.
"Thời gian mất tích không lâu, cô nghĩ lại thật cẩn thận mọi việc xem có nhìn thấy người nào khả nghi hay xảy ra chuyện gì đặc biệt không?" Diêm Nhuận Hoa yêu cầu Hạ Gia Mẫn nghĩ thật kỹ, không bỏ qua bất kì dấu vết nào.
"Ở trước cửa tôi gặp Mạnh Kiết Nhiên, lúc đó trông hắn rất vội vã nhưng tôi chỉ nhìn lướt qua rồi đi."
Mục Lương Hòa thủy chung không nói một lời, đứng trước cái cửa sổ duy nhất trong phòng, bên ngoài nhà nhà đã lên đèn, gió đêm mùa đông lạnh lẽo theo cửa sổ chui vào chen chúc với khí ấm. Diêm Nhuận Hoa nghe Hạ Gia Mẫn nói xong thì rơi vào trầm tư, trong phòng yên lặng mấy giây, Mục Lương Hòa khàn giọng mở miệng: "Tôi sẽ đi tìm thêm."
Diêm Nhuận Hoa cầm áo khoác đứng lên cùng anh đi ra ngoài, dặn dò Hạ Gia Mẫn về sớm một chút.
Diêm Nhuận Hoa lái xe vì tâm tình Mục Lương Hòa hiện tại không thích hợp lắm, xe từ cục cảnh sát đến thẳng căn hộ của Mạnh Kiết Nhiên.
"Cùng tiến lên đi."
Mục Lương Hòa bình tĩnh gật đầu, tay thủ bên hông, ánh mắt sâu thẳm nhìn tòa chung cư cao tầng trước mắt, đây là hy vọng cuối cùng của anh.
Con số màu đỏ trên bảng điện tử thang máy nhích lên từng số một, “Tinh” cửa mở ra, Mục Lương Hòa nghiêng người cùng người tiến vào lướt qua nhau, đứng ở ngoài cánh cửa dầy cộm nặng nề. Diêm Nhuận Hoa nhấn chuông cửa, từng hồi vang lên vẫn không có người nào mở cửa, trong hành lang rất yên tĩnh, chỉ có tiếng hô hấp của bọn họ, chợt cánh cửa bị kéo ra.
"Đừng nhấn nữa, anh ta rất ít ở đây, bình thường một tháng cũng chỉ ở có mấy ngày