Snack's 1967
Quân Hôn Độc Ái

Quân Hôn Độc Ái

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325423

Bình chọn: 8.00/10/542 lượt.

lam đậm sâu thâm thuý và u ám kia

đang phát sáng lên, tối tăm như giông bão sắp tới trước biển rộng, tối

tăm như muốn cắn nuốt hết tất cả.

Anh đang tức giận!

Mạc

Yên có thể nhìn thấy tâm tình của anh không được tốt, nhưng mà cô cũng

không muốn quan tâm! Anh càng mất hứng, cô lại càng vui vẻ.

Ánh

mắt sắc bén của Nam Bá Đông mang theo tia lạnh lùng bắn thẳng tới trên

mặt của cô. Nhìn thấy trên má trái của cô có vết sẹo chồng chéo ửng

hồng, anh lại cảm thấy rất đau lòng.

Trong lòng đang phát hoả, cũng từ từ hạ xuống

"Tại sao không để Độc Cô Thiên Nhai chữa lành cho gương mặt của em?" Anh có chút đau lòng vuốt lên.

Mạc Yên nghiêng đầu né tránh tay của anh, con mắt rủ thấp xuống, lạnh lùng trả lời, "Cứ như thế này cũng tốt!"

Mày rậm của Nam Bá Đông nhăn lại, cô đối với anh tránh né và e sợ còn không kịp như trong lòng anh đang cắm một cây gai, làm cho anh vô cùng không

thoải mái.

Đồng tử của anh híp lại, đưa tay nâng cằm cô lên, buộc cô phải ngước mắt nhìn thẳng anh, sau đó anh dùng giọng nói vô cùng

nghiêm túc mang theo một tia trách mắng nói, "Mạc Yên, anh không thích

tinh thần sa sút này của em!"

Trong lòng Mạc Yên rùng mình, mâu quang lại lạnh lùng, "Đó là tại anh không thấy điểm tích cực của em mà thôi!"

Nam Bá Đông lạnh lùng cười một tiếng, "Chữa khỏi khuôn mặt của em cho tốt, anh liền tin em đang rất tích cực!"

"Anh tin hay không cùng em có quan hệ gì?" Giọng nói của Mạc Yên mang theo

một tia kháng cự thê lương, hai đồng tử có chút thống khổ, đôi môi có

chút run rẩy.

Anh đang ép buộc cô phải đối mặt với chuyện này, bất kể có là quá khứ hay tương lai

Nam Bá Đông nghiêm mặt, giọng nói lại có thêm mấy phần nghiêm khắc, "Mạc

Yên, em nên biết, anh giao Nam Tinh cho em là tại vì anh tin em có thể

vượt qua quá khứ, sống tiếp với một tương lai xuất sắc. Anh cũng tin

rằng em có thể cho Nam Tinh một mái nhà tốt, nhưng anh...thì lại không

thể! Hai năm trước, anh không thể đồng ý với em, nhưng bây giờ anh có

thể nói, em có bao nhiêu năng lực, anh đều có thể cho em bấy nhiêu võ

đài! Chỉ cần em có khả năng! Anh không hy vọng em cô phụ sự mong chờ của anh đối với em!"

Nhìn thấy trên gương mặt tuấn tú kia của anh

hiện ra sự khẳng định và nghiêm túc, đột nhiên Mạc Yên cảm thấy lỗ mũi

chua xót, chợt đẩy anh ra, xoay người chạy ra ngoài.

Cô chạy lên sân thượng, từ chỗ cao nhất ngắm nhìn phương xa.

Chỉ có đứng ở chỗ cao nhất, nhìn biển rộng mênh mông và núi nhỏ chập chùng

kia, nơi thiên nhiên nguy nga lộng lẫy này, cô mới cảm giác được mình

thật nhỏ bé, và tâm tình của mình cũng dần dịu xuống.

Đối với Nam Bá Đông, cô có rất nhiều sự oán hận, nhưng cũng có một phần biết ơn.

Cô hận người đàn ông này vô tình phá hủy đi hạnh phúc và sự bình yên của

cô, anh làm cho cô hiểu rõ sự tàn nhẫn là gì. Thì ra cô không phải là

người mà Tần Thiên Nham yêu nhất, hạnh phúc của cô còn rất mờ mịt và hư

vô. Những vui vẻ và hạnh phúc đã từng có như từng cái bóng bóng hạnh

phúc, chỉ cần người nhẹ nhàng đâm một cái, liền biến mất không tung

tích.

Anh gieo mầm móng hận thù ở trong lòng cô, và cũng đã phá hủy đi cây giống hạnh phúc của cô rồi.

Cho nên, cô rất hận anh!

Mà điều làm cho cô biết ơn anh là lúc cô yêu cầu cần hít thở không khí mới mẻ, anh lại cung cấp cho cô một hoàn cảnh mới mẻ, để cho cô có thể hít

thở dưỡng khí, lại còn để Nam Tinh ở lại bên cạnh mình, làm cho tâm đã

chết của cô sống lại một lần nữa.

Hai năm nay, điều mà cô nghĩ

đến nhiều nhất chính là tình yêu là gì? Hận là gì? Cô đã từng mất đi cái gì? Cô lại có được cái gì? Vậy hiện tại, cô đang có những gì diễn?

Câu trả lời thì lại rất cay nghiệt và vô tình, nhưng đại đa số những người

đã trải qua đều biết, cô mất đi chính là sự thanh thuần và mỹ mãn khi

còn trẻ, còn lấy lại được chính là sự trưởng thành, hiểu đời và lạnh

nhạt.

Hiện tại, thứ cô có chính là tình thân. Thứ tình thân mà cô có từ cha mẹ, anh trai, và Nam Tinh.

Chỉ có tình thân mới có thể tồn tại mãi mãi, mới có thể làm lòng người ấm

áp, mới có thể làm lòng người sau khi chết đi còn có thể sống lại lần

nữa.

Tình yêu là gì?

Lúc nó nồng nàng thì như hoa mùa hè sáng rực rỡ.

Nhưng lúc mất đi, nó như gió thu vô tình cuốn hết lá vàng đi.

Lúc yêu, nó có thể làm lòng người say mê.

Lúc mất đi thì làm lòng người thống khổ đến không chịu được.

Hôm nay cô yêu người nào? Hận người nào? Cô đều không muốn suy tính nữa, cô chỉ muốn bình tĩnh, an ổn mà sống tiếp.

Nhưng khi Nam Bá Đông đứng trước mặt cô, cô cũng đã tinh tường nhân thức

được, cuộc sống yên bình của cô trong hai năm sống trên hòn đảo nhỏ này

đã muốn chấm dứt.

Cô---nhất định phải đưa ra sự lựa chọn của mình! Hơn nữa còn phải là sự lựa chọn cho khuôn mặt mà cô đã từ chối!

Thứ nhất, cô phải chữa khỏi gương mặt này.

Thứ hai, cô phải rời đi hòn đảo nhỏ này, bước chân nặng nề tiến về Trung Quốc.

Cô đều không có sự lựa chọn về hai chuyện này. Người sống nhờ gương mặt,

cây sống nhờ vỏ. Cũng chỉ có hòn đảo thưa thớt người này, cô mới có thể

tuỳ tiện mà sống. Nếu như quả thật cô phải sống ở một chỗ đông ngư