
.
Anh
cứ như vậy đứng yên bất động ở đó, không dám nhúc nhích một cái, tựa hồ
ngay cả hô hấp cũng nhanh hơn một chút, một lần lại đau một lần.
Yên nhi, Yên nhi của anh, anh coi Yên nhi giống như sinh mạng của mình...
Cô đến đây là có ý gì đây? Nam Bá Đông đem cô đẩy tới trước mặt anh, rốt cuộc là muốn làm gì?
Sắc mặt Tần Thiên Nham thay đổi, với sự thông minh của anh, đầu óc anh vừa chuyển, là có thể đoán được ý đồ của Nam Bá Đông.
Tần Thiên Nham muốn khống chế chính mình làm mặt không đổi sắc, nhưng mà
cho dù ngụy trang tốt tới đâu, nghĩ tới Yên nhi sẽ bị tổn thương thì anh như quân lính tan rã.
Chỉ có chuyện không liên quan tới mình, người ta mới có thể mất cảm giác.
Chỉ có chuyện không liên quan tới mình, người ta mới có thể coi mạng người như cỏ rát.
Chỉ có chuyện không liên quan tới mình, người ta mới có thể cố hết sức tàn nhẫn gián tiếp giết người.
Nhưng mà một khi đụng đến ranh giới cuối cùng của mình, đối mặt với người phụ nữ mà mình vô cùng yêu thương, cho dù người đàn ông nào sợ rằng cũng
không thể nào có thể xuống tay tàn nhẫn.
Cứ như vậy trong nháy mắt, cứ như vậy một bước đi tới, Tần Thiên Nham giống như đang đi qua nỗi đau khổ cả đời của mình.
Anh cảm thấy trong cơ thể mình giống như được người châm đuốc, hung hăng
đốt nóng lục phủ ngũ tạng của anh, đau đến mức anh chỉ có thể cắn chặt
răng, chặt chẽ nhẫn nại, nhưng cái gì cũng làm không được, chỉ có thể
chờ đợi người đàn ông ngồi ở đó giống như ác quỷ, nhìn xem anh ta rốt
cuộc muốn thực hiện thủ đoạn ác ma của anh ta như thế nào tới hành hạ
bọn họ. Mạc Yên vẫn đang rũ
mắt, giống như cảm nhận thấy tầm mắt của cặp mắt kia của Tần Thiên Nham
đang phóng tới, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, thẳng tắp nhìn sang anh.
Khi cô nhìn thấy Tần Thiên Nham ngụy trang, có thể xác định trước mắt mình
vài thước xa kia là một ông chú bỉ ổi, lại là trang phục của người đàn
ông mà cô yêu thương nhất, trong đôi con ngươi đen trắng rõ ràng kia,
trừng thật to, tựa hồ nóng lòng muốn khắc anh vào sâu trong tim một lần
nữa, mãi mãi vĩnh viễn cất giấu kỹ.
Chỉ cần nhìn thấy anh, Mạc Yên giống như tìm được sinh mạng để cô dựa vào.
Mấy ngày tâm thần không yên, mấy ngày chịu ức uất và đau khổ, đều tại một
khắc này hoá thành một hàng nước mắt trong suốt sáng long lanh, càng
không ngừng chảy xuống trên khuôn mặt trắng trong như ngọc của cô.
Cô muốn gọi tên anh, nhưng cô đang bị khống chế huyện câm, một câu cũng
không nói ra được, chỉ có thể si ngốc nhìn thẳng tới anh như vậy.
Nhìn thấy cô không một tiếng động mà nhìn mình, cứ từng giọt lệ rơi xuống,
ngực Tần Thiên Nham trướng đầy, nỗi trướng qua đi thì sinh ra một hồi
đau đớn, giống như có một bàn tay vô hình, bắt đầu lôi kéo trái tim của
anh, đau đến nỗi không thể hô hấp.
Yên nhi của anh, tuy bề ngoài
yếu ớt, làm cho người ta phải yêu thương, nhưng trên thực tế tính tình
của cô rất quật cường, rất kiên định, nhưng giống như bây giờ cô khóc,
có thể hiểu được hiện tại cô rất bất lực, nói vậy hai ngày nay, cô chắc
bị rất nhiều rất nhiều uất ức, cho nên cô mới khổ sở giống như vậy.
Anh đã suy nghĩ rất nhiều, giống như muốn tiến lên ôm cô thật chặt vào
trong ngực, dịu dàng hôn lên nước mắt của cô, cho cô sự an ủi ấm áp
nhất.
Nhưng mà bây giờ anh cái gì cũng không thể làm, cái gì cũng không làm được.
Cá nhân anh là một người mạnh mẽ, nhưng chung quy vẫn là người bình
thường, hai quả đấm cuối cùng cũng chỉ khó khăn nắm ở hai tay.
Một loại bất lực chưa từng trải qua, đem anh cả người không một tiếng động bao phủ.
Tần Thiên Nham nhìn Mạc Yên, anh hiện tại mới hiểu một câu nói, cái gì là gần trong gan tấc mà biển trời cách mặt.
Rõ ràng cô đang ở ngay trước mặt anh, rõ ràng chỉ cần vài bước là có thể
kéo khoảng cách gần lại, nhưng hết lần này tới lần khác, anh một bước
cũng không bước ra.
Nam Bá Đông nhìn thấy Mạc Yên im lặng rơi lệ, thân phận của Tần Thiên Nham cũng tại chỗ này ngày càng được chứng
thật, nhưng anh lại không có cảm thấy nhẹ nhõm như dự đoán, ngược lại,
anh một lòng cảm nhận nỗi quặn đau của cô mà đau.
Đây không phải
là điều anh muốn sao? Không phải anh muốn cô đối với Tần Thiên Nham cảm
thấy tuyệt vọng, rồi sau đó sẽ thống khổ đoạn tuyệt quan hệ, vĩnh viễn
sẽ không gặp lại nhau sao?
Nhưng vì cái gì khi thấy dáng vẻ đau
khổ của cô, tại sao trong lòng anh lại không cảm thấy dễ chịu? Thậm chí, anh còn có ý nghĩ muốn thu tay lại, muốn thả cô rời khỏi, có ý nghĩ
muốn một lần nữa nhìn thấy nụ cười nở rộ trên mặt cô.
Nhưng mà ý nghĩ đó vừa mới hiện ra, liền bị anh hung hăng dập tắt ở trong lòng.
Anh ngẩng đầu lên, cặp con ngươi tựa như báo kia, nhiễm sắc bén và quang
mang lạnh lùng bắn thẳng tới trên người của Tần Thiên Nham, "Mạnh Lôi,
không, tôi nên gọi anh là Tần Thiên Nham mới đúng chứ!"
Thân thể Tần Thiên Nham chấn động, quả nhiên thân phận của anh đã bị bại lộ!
Nếu đã bị bại lộ, thì anh cũng không cần giả bộ nữa!
Tần Thiên Nham chợt đứng thẳng người lên, một thân khí phách lạnh lùng, từ cơ thể phát ra.
Mới vừa rồi còn là một ông chú bỉ ổi, giờ phút này,