
t đi rất nhanh, mất hút trong giây lát.
Sơ Vũ bị kẹp ở giữa trên ghế đằng sau xe. Người đàn ông đang lái xe, quay đầu mỉm cười với cô: "Người đẹp! Boss của chúng tôi muốn mời cô đi làm khách".
"Các người bắt tôi là vì Lục Tử Mặc? Tôi và anh ta chẳng còn quan hệ gì, tại sao các người không chịu buông tha tôi".
Sơ Vũ ra sức giãy giụa, bị hai người đàn ông ngồi hai bên kẹp chặt. Người đàn ông phía trước cau mày: "Người đẹp nói gì lạ vậy? Boss của chúng tôi chính là Lục tiên sinh".
Sơ Vũ sững người, ngẩng đầu nhìn đối phương. Đối phương nở nụ cười thâm hiểm: "Tuy nhiên, có một người khác muốn gặp cô, đó là tiểu thư Sophie, bà chủ của chúng tôi".
Sơ Vũ bất động. Thế này là thế nào? Lục Tử Mặc bắt cóc cô đi gặp con gái của Rắn độc?
Sơ Vũ cắn chặt môi. Quả nhiên, số mệnh đã định đoạt muốn tránh cũng không được. Chỉ sợ lần này sẽ không có người nào ra tay cứu cô Sơ Vũ bị đưa đến Vân Nam, sau đó họ dẫn cô lén lút vượt biên. Điều khiến Sơ Vũ bất ngờ là bọn người đó không đưa cô đi Thái Lan mà tới Miến Điện.
Kể từ lúc dính đến Lục Tử Mặc, Sơ Vũ không phải bị bắt cóc một hai lần. Nhưng lần này, trong lòng Sơ Vũ nổi lên một cảm giác đặc biệt bất an.
Lần trước, người của Renault bắt cóc Sơ Vũ tương đối âm thầm. Còn lần này, Sơ Vũ bị bắt ngay giữa đường vào lúc ban ngày ban mặt. Bọn chúng hành động rất cẩn mật, đưa Sơ Vũ đi một cách nhanh chóng, vượt qua mọi tai mắt của cảnh sát. Thậm chí, chúng còn đưa Sơ Vũ ra khỏi biên giới.
Họ di chuyển ngày đêm hầu như không ngừng nghỉ. Sau khi ra khỏi biên giới Trung Quốc, thái độ của chúng trở nên ngạo mạn hẳn. Đến đất Miến Điện, chúng không còn giữ thái độ lẩn tránh, ánh mắt nhìn Sơ Vũ ngày càng nham hiểm.
Sang đến biên giới Miến Điện, bọn người bắt cóc Sơ Vũ đổi sang đi xe Jeep không mui, chúng toàn chọn đi đường núi. Lúc dừng lại ở quán ven đường mua thứ gì đó, bọn chúng không bao giờ trả tiền. Nếu chủ cửa hàng mở miệng sẽ bị chúng thượng cẳng chân hạ cẳng tay.
Sơ Vũ bị trói chân trói tay tay bỏ trên ghế sau xe. Khi chúng đi ra ngoài cũng đều cử một người ở lại canh chừng cô. Sơ Vũ biết mình không có khả năng thoát thân. Ở đất nước này, ngoài việc ngôn ngữ bất đồng, Sơ Vũ bị trói chân tay một cách lộ liễu cũng chẳng có ai dám đến hỏi thăm, nói chi đến chuyện ra tay giúp cô.
Sau một tuần di chuyển, họ đã đến điểm cuối. Đó là vùng đất Mogaung trực thuộc khu vực hành chính đặc biệt Kachin độc lập.
Bây giờ là mùa mưa, Kachin bước vào thời kỳ nước lũ. Đi đường có thể thấy nước sông dâng lên rất cao. Núi hai bên đường cũng mưa xói mòn, đất đá trôi hết xuống dưới, tạo thành lớp bùn nhơ nhớp trên đường. Một đám người toàn thanh niên tráng kiện đang đắp đê bên bờ Mogaung, để chống hồng thủy.
Xe Jeep của Sơ Vũ chạy thẳng đến một sơn trại. Nói là sơn trại nhưng kết cấu khá đơn giản, chỉ là một số ngôi nhà gỗ được xây dựng xung quanh một con đập bằng đất khá lớn, bên ngoài là tường dỗ dày. Để phòng nước dâng lên và chống côn trùng, tất cả sàn nhà gỗ đều cách mặt đất hơn ba mét, phía trước thò ra ban công to nhỏ khác nhau. Xe Jeep dừng ở dưới một ban công, mấy người đàn ông xuống xe lôi Sơ Vũ ra ngoài và kéo cô lên lầu.
Sau bảy người đi đường, bộ dạng của Sơ Vũ tơi tả thảm thương. Toàn thân cô toàn bùn đất bẩn thỉu, đầu tóc rối bù. Áo sơmi trắng của cô biến thành màu xám từ lâu. Mấy người đàn ông đưa Sơ Vũ vào phòng, mở miệng nói tiếng Anh với người bên trong: "Sophie, chúng tôi đã đưa người đến rồi".
Đang ở ngoài trời nắng gắt nên khi mới vào phòng, Sơ Vũ bị quáng. Dần dần, đôi mắt cô mới thích ứng với ánh sáng bên trong, Sơ Vũ nhìn thấy một cô gái trẻ ngồi trên chiếc ghế sofa lớn.
Cô gái này vô cùng xinh đẹp, có khí chất hoang dã đặc biệt, đôi mắt phong tình cuốn hút. Cô gái ngồi tựa thoải mái vào ghế sofa, nhưng vẫn làm nổi bật đường cong trên cơ thể. Cô gái mặc bộ váy truyền thống Miến Điện nhiều màu sắc, càng khiến cô rực rỡ hơn.
Trong lúc Sơ Vũ liếc nhìn Sophie, cô ta cũng đảo mắt từ đầu đến chân Sơ Vũ. Ánh mắt Sophie dần dần lộ vẻ khinh miệt, cô ta hất đầu với người đàn ông phía sau Sơ Vũ: "Có đúng là nữ bác sỹ đó?"
"Đúng vậy, thưa tiểu thư Sophie".
Người đàn ông phía sau Sơ Vũ cung kính trả lời. Sophie từ từ đứng dậy, cô ta có thân hình cao dong dỏng với đường cong hoàn hảo. Sophie đi một vòng quanh Sơ Vũ: "Không hiểu tại sao mọi người lại đồn người phụ nữ này là bảo bối của Lục. Bình thường quá! Loại như chị ta đầy ở ngoài đường đúng không?"
Mấy người đàn ông cười rộ lên. Sophie giơ hai ngón tay thon dài cầm vào cằm Sơ Vũ, nhìn cô với ánh mắt thâm hiểm: "Này, Lục nói chị là ân nhân cứu mạng anh ấy. Có đúng như vậy không?"
Sơ Vũ nghênh đón ánh mắt của Sophie. Cô gái tuy rất xinh đẹp, nhưng nhìn lâu lại có cảm giác từ người cô ta toát ra sự thâm độc không che dấu. Bị cô ta nhìn chằm chằm, chẳng khác nào bị một con rắn độc đang rình mồi. Sơ Vũ nở nụ cười lãnh đạm, bình tĩnh trả lời: "Lục mà cô nhắc đến, có phải là người đàn ông tôi nhặt được ở trong Pub?"
Ánh mắt Sophie thoáng qua một tia lạnh lẽo, rồi cô ta cười phá lên: "Xem ra, tôi không cần thiết phải đưa c