
mặt tái nhợt đột nhiên hiện lên một mạt ửng hồng kỳ quái, hô hấp cũng có chút không ổn, trán chảy ra một tầng mồ hôi tinh mịn.
Này…. đây là bị bệnh sao?
Brian vừa đau lòng vừa lo lắng, nhưng mà Snow lại rất chán ghét cùng người khác tiếp xúc thân thể, cho nên Brian đành phải thu hồi tay, nhỏ giọng hỏi.
“Cậu đến cùng là không thoải mái chỗ nào a? Muốn hay không tôi đưa cậu đi bệnh viện?”
“…..” Snow thở sâu, đem ngón tay hơi run run chống lên bàn, từ chỗ ngồi đứng lên, nhẹ giọng nói. “Brian….. phiền cậu đưa tôi về ký túc xá…. Tôi…. Tôi rất đau đầu….”
“Được.” Brian không chút do dự, lập tức đỡ lấy Snow.
Thân thể Snow đột nhiên cứng ngắc, lông mi càng thêm run rẩy lợi hại, lại bởi vì thân thể đột nhiên mất đi khí lực, đành phải cố gắng ổn định, nửa người tựa vào trong lòng Brian, để Brian đỡ rời khỏi thư viện.
Lúc này đã rất muộn, ánh sáng đèn đường trong vườn trường ấm áp, con đường nhỏ từ thư viện về ký túc xá vô cùng yên tĩnh, nhẫu nhiên còn truyền đến gió nhẹ cùng tiếng là cây sàn sạt. Snow được Brian đỡ, chỉ cảm thấy hai chân nhũn ra, giống như đạp vào hư vô trong không khí, cơ hồ không thể chống đỡ nổi sức nặng của cơ thể.
Thấy Snow nghiêng ngả lảo đảo đi lại rất gian nan, Brian dứt khoát dừng lại cước bộ, ngồi xuống trước mặt cậu, vỗ vỗ bả vai của chính mình nói.
“Đến, tôi cõng cậu.”
“……..” Snow ngây ngẩn cả người.
Brian quay đầu lại, cười tủm tỉm nói.
“Đừng cậy mạnh, đến, lên đây, tôi cõng cậu trở về.”
“……….”
Đối diện với khuôn mặt tươi cười của Brian, Snow trầm mặc thật lâu, mới do dự ghé vào trên người y, nhẹ nhàng ôm lấy cổ y.
Brian tách chân Snow ra vòng quanh thắt lưng mình, hai tay đặt ở trên mông cậu, đem thân thể cậu nhẹ nhàng đẩy đẩy lên trên, lấy một tư thế thoải mái, lúc này mới bắt đầu bước đi. (///////^/////// có ai đen tối giống tui ko trời?)
Mặt Snow đột nhiên trướng lên đỏ bừng.
Tuy rằng động tác này của Brian chỉ cực kỳ đơn thuần là muốn cho Snow ghé vào trên lưng y có thể thoái mái một chút, nhưng là…. cảm giác Brian vừa đặt hai tay hữu lực lên mông mình, tiếp xúc trực tiếp trên thân thể vẫn khiến toàn thân Snow nhịn không được một trận phát run.
Snow ghé trên lưng hô hấp dồn dập, Brian kỳ thực cũng chịu không nổi.
Không biết vì cái gì, hô hấp ấm áp mà gấp gáp của Snow khiến tim Brian đột nhiên đập như trống, sợi tóc mềm mại của thiếu niên theo từng đợt gió thổi nhẹ nhàng phất qua bên tai y, giống như dùng những cọng lông vũ lướt qua tim.
Snow trên lưng, cảm giác thiếu niên toàn thân vô lực đem tất cả sức nặng thân thể đều giao phó cho mình, kỳ lạ là, đáy lòng Brian đột nhiên tràn ngập một loại cảm giác vô cùng thành tựu!
Thậm chí dâng lên một ý niệm…. muốn hảo hảo bảo hộ người này.
Một Snow vốn băng lãnh nghiêm túc, khó có lúc toát ra yếu ớt, khiến Brian nhịn không được đau lòng.
Trên suốt con đường đi tới kí túc xá, lồng ngực y luôn tràn ngập cảm giác mềm mại, phảng phất như gió đêm cũng đều hóa thành ấm áp.
Brian cõng Snow đến cửa phòng, mở cửa, đèn tự động cảm ứng lập tức sáng lên.
Lâm Viễn cùng Caesar vẫn chưa trở về, Brian đem Snow trực tiếp đưa đến giường bên trong phòng ngủ, nhìn lại, lúc này mới phát hiện Snow không chỉ là mặt, đến cả lỗ tai, cổ, thậm chí là phần thân thể lộ ra dưới áo sơ mi đều nổi lên một tia ửng hồng kỳ lạ, bộ dáng giương miệng thở dốc hiển nhiên vô cùng khó chịu.
Brian lập tức đem cậu nằm ngang trên giường, đắp chăn cho cậu, ngồi ở bên giường nhìn cậu, nhẹ giọng hỏi.
“Cậu không thoải mái chỗ nào? Tôi đi tìm thuốc cho cậu, tôi có mang theo rất nhiều thuốc dùng cho trường hợp khẩn cấp.”
Snow nhẹ nhàng thở hổn hển, thanh âm run rẩy nói.
“….. Trong ngăn kéo có một lọ thuốc màu trắng…. Cậu giúp tôi lấy lại đây.”
Brian lập tức xoay người tìm cái lọ màu trắng từ trong ngăn kéo, thuận tay rót một ly nước ấm, đi đến bên giường, nâng Snow dậy. Mắt nhìn thấy cái lọ không có bất cứ nhãn hiệu cùng chú thích nào, cùng với viên thuốc không hề mang dấu hiệu gì, Brian có chút nghi hoặc.
“Là cái này sao? Đây là thuốc gì?”
Snow hạ mắt, nhẹ giọng nói.
“Tôi từ nhỏ đến lớn thường xuyên đau đầu, đây là thuốc cha tôi đưa cho tôi…. Dùng để trị đau nửa đầu… Cha tôi là một bác sĩ nổi tiếng.”
“Nga.” Nếu cha cậu là một bác sĩ, hẳn là loại thuốc này tương đối hiếm gặp trên thị trường đi?
Brian liền không hoài nghi gì thêm, lập tức đem cái lọ đưa cho cậu.
Snow từ trong chai đổ ra ba viên thuốc, đem nước ấm nuốt xuống.
Tình trạng thân thể bắt đầu chuyển tốt, tay chân chậm rãi khôi phục khí lực, nhiệt lưu trong cơ thể cùng đỏ ửng trên mặt dần dần lui xuống.
Snow thở sâu, nhìn Brian trước mặt đầy lo lắng, trầm mặc một lát, mới không được tự nhiên nói.
“Vừa rồi…. cảm… cảm ơn cậu.”
Brian cười gãi gãi đầu.
“Không cần khách khí, chúng ta là bạn cùng phòng, một chút việc nhỏ như vậy đáng là gì.”
Tuy rằng ngoài miệng nói vậy, nhưng là Snow lần đầu tiên không có đầy mặt ghét bỏ tránh đi y, còn chủ động nói cảm ơn, điều này làm cho trong lòng Brian cực kỳ cao hứng!
Thấy Snow sắc mặt tốt hơn rất nhiều, Brian liền nhẹ giọng hỏi/
“Cảm thấy tốt hơn chút nào