
ọc bổng, Lâm Viễn lấy được á quân nên số lượng học bổng lại càng cao, hai vạn tinh tệ, đây là số tiền lớn nhất mà Lâm Viễn nhìn thấy từ nhỏ đến lớn!
Sau khi tắm rửa xong từ phòng tắm đi ra, theo thói quen mở ngăn kéo được khóa kỹ, Lâm Viễn đúng hạn cầm lọ thuốc uống một viên.
Đúng lúc này, đột nhiên vang lên một trận tiếng gõ cửa.
Lâm Viễn đem thuốc để lại ngăn kéo, mở cửa thì thấy Caesar đang đứng ở bên ngoài.
Lâm Viễn nghi hoặc hỏi. “Sao vậy?’
Caesar khẽ cười cười, nói. “Vị cao thủ thần bí mà cậu vẫn muốn gặp kia, vừa liên hệ với tôi, mấy ngày gần đây hắn tương đối bận rộn, hẹn cậu cuối tuần sau khi kết thúc thi đấu thì gặp mặt. Chỗ ăn cơm hắn đã đặt xong, đến lúc đó theo tôi cùng đi.”
Lâm Viễn lập tức hưng phấn mà nói. “Tốt quá!”
Caesar dừng một chút, lại nói. “Còn có, anh trai tôi cũng rất muốn gặp cậu.”
Lâm Viễn kinh ngạc. “Anh trai cậu?”
Caesar gật gật đầu. “Nhà tôi cũng ở thủ đô, anh tôi là người cuồng cơ giáp, từ nhỏ đã đặc biệt thích chơi cơ giáp, nghe nói tôi có một người bạn cùng ký túc xá đạt đến á quân, anh ấy rất muốn gặp cậu một lần, không biết cậu có tiện không?”
Lâm Viễn gãi gãi đầu, nói. “Tôi thì không thành vấn đề. Bất quá, huấn luyện viên không phải đã nói, lén đi gặp bạn bè thì phải xin phép sao? Trong lúc tập huấn chúng ta tự tiện đi ra ngoài có phải là không được tốt lắm hay không?”
Caesar vội vàng nói. “Không sao, tôi có thể hẹn anh ấy buổi tối ngày mai. Đêm mai sau khi tới thủ đô, huấn luyện viên sẽ sắp xếp cho chúng ta vào ở khách sạn trước. Ngày hôm sau mới bắt đầu huấn luyện, đêm mai là thời gian tự do, tôi vừa lúc có thể mang cậu đi xem cảnh đêm ở thủ đô, thuận tiện để anh ấy mời cậu ăn cơm.”
Lâm Viễn hưng phấn mà nói. “Vậy được rồi! Liền hẹn buổi tối ngày mai đi! Cảnh đêm ở thủ đô tôi cũng rất muốn đi xem! Hơn nữa, ở thủ đô hẳn là có rất nhiều thức ăn tôi chưa từng ăn qua…..”
Cậu quả nhiên là vô cùng hứng thú với thức ăn.
Nhìn bộ dáng hưng phấn của Lâm Viễn, ánh mắt Caesar cũng không khỏi trở nên ôn nhu. “Yên tâm đi, tôi sẽ dẫn cậu đi ăn đặc sản của tinh cầu Rumsfeld. Cậu đi thu xếp hành lý trước đi, xếp xong thì ngủ sớm một chút, sáng mai còn phải đi sớm.”
Lâm Viễn lập tức gật đầu nói. “Ân, ngủ ngon!”
Sau khi xoay người trở lại phòng ngủ, Lâm Viễn bắt đầu vội vàng thu xếp hành lý.
Đội dự thi cần ở lại thủ đô trong một tuần, một tuần này ăn ở đều là do trường học thống nhất sắp xếp, Lâm Viễn cũng không mang gì nhiều, tùy tiện đem theo vài bộ quân áo để thay, sau đó mở ngăn kéo lấy lọ thuốc kia.
Thời điểm mở ngăn kéo lại phát hiện, trong ngăn kéo cư nhiên rỗng tuếch……
Lâm Viễn nhất thời cứng ngắc tại chỗ.
…… Thuốc của ta đâu?????!!!!!!
Lâm Viễn sửng sốt một chút, còn tưởng rằng chính mình xuất hiện ảo giác, nhìn kỹ, phát hiện trong ngăn kéo đích xác là chẳng có thứ gì.
Bởi vì tầm quan trọng của lọ thuốc này, cậu vẫn luôn đem thuốc khóa ở trong ngăn kéo, mỗi ngày sau khi tắm rửa xong đều đúng hạn uống một viên. Vừa rồi sau khi uống thuốc xong, đúng lúc Caesar đến gõ cửa, Lâm Viễn chưa kịp khóa ngăn kéo lại, đã trực tiếp ra ngoài nói chuyện cùng Caesar.
Khi trở về lại không thấy thuốc?
Đừng đùa! Rõ ràng sau khi uống xong đã đặt lại a, tại sao lại đột nhiên không có?
Lâm Viễn nghi hoặc cẩn thận tìm kiếm ở trong ngăn kéo, tìm thật lâu vẫn không thấy dấu vết của lọ thuốc kia, trái lại là ở trong ngăn kéo bên cạnh, phát hiện một sợi lông màu trắng thuần.
“……. Hobbit! Đi ra cho tao!”
Lâm Viễn ở trong phòng tìm sủng vật của mình.
Trong phòng không có, toilet cũng không có, kéo tủ quần áo ra, quả nhiên phát hiện Hobbit trốn ở bên trong.
Trong tay nó ôm cái lọ kia, đang vui vẻ vùi đầu ăn viên thuốc, miệng nhai không ngừng, nhai đến vô cùng thơm ngọt….
Lâm Viễn cực kỳ tức giận, trực tiếp bắt nó lại, đoạt lấy cái lọ trong tay nó, vừa nhìn, nhất thời cứng ngắc tại chỗ.
Đồ tham ăn này, trong thời gian ngắn như thế cư nhiên đem cả một lọ thuốc ăn hết?!
Lâm Viễn dùng lực vỗ vỗ đầu nó. “Hobbit! Ai cho mày ăn vụng? Đây không phải đồ mày có thể ăn!”
……. Ô ô, chủ nhân thực tức giận.
……. Chủ nhân rõ ràng biết ta chán ghét nhất là con người chụp đầu ta.
Hobbit có chút ủy khuất ngẩng đầu nhìn Lâm Viễn, nước mắt rưng rưng cơ hồ muốn khóc.
Lâm Viễn bất đắc dĩ, đành phải đem màn hình quang điện lớn bằng bàn tay đưa tới trước mặt nó, sắc mặt khó coi hỏi. “Mày vì sao lại muốn ăn vụng thuốc của tao? Vạn nhất đối với mày có tác dụng phụ thì làm sao?”
Hobbit nghi hoặc cúi đầu viết chữ. “Chủ nhân, cái kia không phải kẹo sao?”
Lâm Viễn. “……..”
Hobbit tiếp tục nghiêm túc viết. “Tôi đặc biệt xem qua, thấy mặt trên không có bất cứ dấu hiệu nào, trên cái chai cũng không có nhãn, nếu mà là thuốc thì khẳng định sẽ có nhãn hiệu đúng hay không? Đây là kẹo Lâm Diêu tỷ tỷ làm cho cậu đi? Lâm Diêu tỷ tỷ trước kia cũng đã làm qua loại kẹo màu trắng này, ăn rất ngon.”
Lâm Viễn. “……….”
Hobbit. “Nhìn cậu mỗi ngày đều ăn, tôi cũng muốn nếm thử xem nha…..”
Lâm Viễn. “…………”
— Đột nhiên có chút phân không rõ, nuôi một sủng vật như vậy đến cùng là tốt hay xấu.
Không sai, trù nghệ của chị