
ng muốn tra tấn mắt và thần kinh thêm nữa, đành phải đi ra ngoài.
Lúc này, bụng đột nhiên lên tiếng nhắc nhở, thì ra thức ăn vẫn hấp dẫn hơn, cô nhớ một quyển tạp chí có nhắc đến Whitecross Stress Market.
Ở đó bán các món ăn vặt nổi tiếng của các quốc gia châu Âu, cả con đường lát đá, thức ăn được bán trên các xe đẩy, không có bàn, ngay cả khách có nhiều tiền đến đâu, cũng chỉ có thể đứng ở trên đường mà nếm thức ăn ngon.
Lưu Ỷ Nguyệt tìm được nơi bán món ăn Italy, nghe nói khi Bruce Willis đến Luân Đôn chỉ muốn tới đây ăn. Ăn xong món Italy, lại tìm được chỗ bán đồ ăn vặt, bánh trứng custard.
“Cuối cùng chúng ta cũng có thể gặp nhau.” Lâm Tây Canh nhìn thấy cô vừa ngạc nhiên vừa mừng.Cô rất trẻ trung, trẻ trung đến mức nếu anh nhìn lướt thì không thể nhận ra. Ăn mặc giản dị, áo khoác, quần bò, bên trong là áo len. Tóc buộc cao còn không trang điểm. Anh thấy cô cắn một miếng bánh trứng thật to rồi nhắm mắt thưởng thức. Ăn, đối với cô mà nói có lẽ thực sự hạnh phúc.
“Hương vị thế nào?” Anh tiến đến hỏi cô.
“Khụ khụ khụ.” Lưu Ỷ Nguyệt vỗ ngực, trừng mắt nhìn người trước mặt, không có vẻ gì hối lỗi, mà còn cười cười trêu chọc cô.
“Xin lỗi, đã hù dọa cô.” Lâm Tây Canh vỗ lưng giúp cô, Lưu Ỷ Nguyệt ho đến đỏ mặt.
“Ăn ngon không?” Lâm Tây Canh chỉ chỉ cái bánh trứng đã bị cắn một miếng trong tay cô.
“Đây, anh thử đi.” Lưu Ỷ Nguyệt đưa một cái bánh khác, Lâm Tây Canh cũng không từ chối, lấy bánh ăn một miếng.”Thế nào?” Lưu Ỷ Nguyệt thấy anh ăn xong hỏi.
“Hình như là tôi hỏi cô trước?” Lâm Tây Canh nhướng mày hỏi.
“Tôi chỉ có thể nói tôi nhớ nhà, ngay cả đầu lưỡi cũng nhớ hương vị quê hương.” Lưu Ỷ Nguyệt bĩu môi nói.
“Ha ha, tôi cũng thế!” Lâm Tây Canh gật gật đầu.
Hai người đứng ở trên đường ăn bánh trứng xong cũng không muốn ăn nữa. Lưu Ỷ Nguyệt nhìn Lâm Tây Canh, tóc của anh bị gió thổi có chút rối. Hôm nay anh ăn mặc thoải mái, nhưng rất phù hợp, khác hẳn với anh thường ngày.
“Làm sao vậy?” Lâm Tây Canh thấy cô nhìn mình chăm chú, tò mò hỏi.
“Không có gì, chỉ là anh hôm nay rất khác.” Lưu Ỷ Nguyệt chỉ chỉ quần áo anh, Lâm Tây Canh liếc mắt nhìn quần áo trên người một cái, “Không phải hôm nay là ngày nghỉ sao?” Anh hỏi lại.
“Đún! Ngày nghỉ. Có điều, tôi cảm thấy hai ngày này trôi qua quá nhanh, còn chưa biết làm gì.” Lưu Ỷ Nguyệt nhẹ nhàng nhíu mày, thời gian nghỉ ngơi quá ít, cô không biết nên làm việc gì cho thích hợp. Lâm Tây Canh liếc mắt nhìn cô, lời của cô giống giọt mưa rơi xuống lá cây, “tách, tách, tách”, mỉa mai anh quá mức rõ ràng. Nhưng mà đêm qua cô không có đề cập tới, cũng không có làm ra vẻ nhăn nhó, rất tự nhiên, tự nhiên đến nỗi đêm qua giống một giấc mộng.
“Vậy thời gian còn lại của hôm nay cho tôi được không?” Lâm Tây Canh đột nhiên buột miệng thốt ra.
Lưu Ỷ Nguyệt giật mình không ít, mắt trừng lớn, miệng khẽ nhếch. Đây không giống lời anh nên nói ra. Nhìn sang bốn phía, đúng rồi, ở nơi đất khách bọn họ không biết ai, con người sẽ trở nên mạnh dạn hơn.
“Được.” Lưu Ỷ Nguyệt nghiêm túc nói. Cô vươn tay về phía Lâm Tây Canh, ngón tay thon dài trắng nõn.
Tay Lưu Ỷ Nguyệt bị nắm lấy, không quá lỏng cũng không quá chặt. Tay anh thô ráp, khô ráo. Lưu Ỷ Nguyệt không thích đàn ông có bàn tay đầy mồ hôi.
Hai người đi dạo trên đường, lại tưởng tượng người bên cạnh chính là người đồng hành cùng mình đến suốt cuộc đời. Hạnh phúc nhất trong đời là gì? Chỉ đơn giản là hai người yêu nhau tay trong tay.
Đi ngang qua một cửa hàng nhỏ, Lưu Ỷ Nguyệt bị món đồ trong tủ kính hấp dẫn, “Vào xem.” Nàng kéo kéo Lâm Tây Canh, hai người cùng vào cửa hàng. Chủ cửa hàng thấy có khách hàng tới cũng không gấp gáp, mời hai người bọn họ chậm rãi xem liền không để ý nữa. Trong cửa hàng không có nhiều mặt hàng đắc tiền, có lẽ mấy thứ này trong nước cũng có thể mua được, Lưu Ỷ Nguyệt bắt đầu không còn suy nghĩ muốn mua sắm trong đầu.
“Đẹp không?” Cô lấy một cái khăn quàng cổ bằng lụa rất dài, xoay người hỏi một câu.
“Không biết.” Lâm Tây Canh hoàn toàn mù mịt, anh chưa từng quan tâm đến quần áo, trang sức của phụ nữ.
Lưu Ỷ Nguyệt than nhẹ một tiếng, cởi khăn lụa xuống, treo về chỗ cũ, “Nói thật, anh thực nhàm chán.” Cô nhìn thằng vào ánh mắt Lâm Tây Canh mà nói.
“Tôi biết.” Về điểm này, Lâm Tây Canh hoàn toàn có thể tự hiểu.
“Ngô tiểu thư làm sao có thể chịu được anh?” Lưu Ỳ Nguyệt không nghĩ ngợi mà nói, nói xong lập tức giống như bị mèo cắn lưỡi, sợ hãi quan sát anh.
“Đó là vấn đề của cô ấy, đề nghị cô đi hỏi cô ấy.” Không nghĩ tới Lâm Tây Canh rất nhanh trả lời, sắc mặt cũng không hề thay đổi.
“Hai kẻ lập dị!” Lưu Ỷ Nguyệt lẩm bẩm.
Trên đời này nếu có người hiểu anh hơn chính anh, anh sẽ cảm thấy thế nào?
Lâm Tây Canh nhìn chằm chằm vào tập công văn trước mắt, sau khi từ nước trở về, anh lúc nào cũng lâm vào trạng thái như vậy. Ngày đó, hai người lưu luyến chia tay nhau trên đường. Cô chỉ bình thản hỏi anh, “Nếu có thể, anh sẽ… chứ?”
“Sẽ không, tôi sẽ không.” Trong văn phòng, Lâm Tây Canh một mình lẩm bẩm. Gần đây, cha mẹ rất quan tâm đến hôn nhân của anh, anh không dám tùy tiện hứa hẹn điề