The Soda Pop
Quá Yêu

Quá Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325422

Bình chọn: 9.5.00/10/542 lượt.

ạc, hàng hiệu, nhà cửa.

Thiếu chút nữa, anh đã động lòng với một người hám hư vinh như vậy. Khi nãy, Ngô Nhân Kì hỏi anh, liệu anh có yêu người khác không? Thật may, anh chưa lún sâu vào tình yêu, quá khứ không, hiện tại không, và tương lai cũng sẽ không.

Tình yêu, đối với anh mà nói, chẳng có tác dụng gì.

Về đến nhà, anh mở cửa bước vào, không ngờ lại thấy cha ở nhà, đang cùng mẹ ngồi ở phòng khách xem ca nhạc trên CCTV.

“Về sớm thế?” Lâm Đông Dương thấy con về liền hỏi.

“Dạ, con ăn xong về luôn.” Lâm Tây Canh ngồi xuống, nói.

Khương Tố Trân chỉ đĩa hoa quả trên bàn, bảo con, “Ăn nho đi con, chiều nay mới mua, còn tươi lắm.” Lâm Tây Canh bỏ một trái vào miệng, chậm rãi nhai.

Hôm nay, mẹ có vẻ rất vui, vừa xem tivi vừa cười tủm tỉm. Có lẽ do cha ngồi cạnh, Lâm Tây Canh nghĩ vậy.

“Ba mẹ, hai người ngồi xem, con lên phòng trước.” Mấy chương trình ca nhạc thật là buồn chán, Lâm Tây Canh đứng lên, nói.

“Ừ, Con ngủ đớm một chút, đừng làm việc nhiều quá, cả ngày ở nhà có mấy tiếng.” Khương Tố Trân không quên dặn dò một câu. Lâm Tây Canh nghe vậy chỉ gật gật đầu.

Anh đi lên, dừng lại một lúc ở góc cầu thang, nhìn xuống hình ảnh tương lai của chính mình. Cha mẹ chính là minh chứng rõ nhất cho cuộc hôn nhân giữa anh và Ngô Nhân Kì. Hôm nay anh đã nói rõ điều này với cô.

Cuộc sống hôn nhân còn chưa bắt đầu, cô còn háo hức chờ mong, bị anh nói vậy, nhất định là rất khó chịu, khó trách vẻ mặt Ngô Nhân Kì lại đau khổ như thế.

Nhưng có lẽ, đây là chuyện duy nhất anh có thể làm vì cô.

Hôm sau, bầu trời trong xanh mấy ngày trước hoàn toàn biến mất, thay vào đó là tầng tầng lớp lớp mây đen vần vũ, che kín khoảng không, báo hiệu một cơn mưa to sắp đến.

Lâm Tây Canh bước ra khỏi thang máy, từ xa đã thấy bàn thư kí có người.

“Lâm tổng.” Lưu Ỷ Nguyệt đứng lên. Không ngoài dự đoán của cô, không khí làm việc sáng nay đặc biệt nặng nề. Đêm qua mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, cô chỉ biết Lâm Tây Canh lúc này rất không vui, anh không thèm đáp lại cô, lẳng lặng đi qua bàn thư kí, mở cửa vào phòng.

Sau đó, Lưu Ỷ Nguyệt cũng bưng trà và báo vào. Lâm Tây Canh ngồi sau bàn làm việc, áo vest vắt trên giá, tay áo gấp lên, để lộ cánh tay rắn chắn.

“Lâm tổng, báo mới và trà.” Lưu Ỷ Nguyệt đặt báo đến trước mặt anh, để trà lên bàn.

“Báo chủ nhiệm mảng công trình chín giờ đến gặp tôi, nhớ mang theo báo cáo.” Lâm Tây Canh cũng không ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn tờ báo trong tay.

“Vâng.” Lưu Ỷ Nguyệt nhận lệnh, thấy anh không nói tiếp, liền lặng lẽ đi ra, không quên gọi điện thông báo cho chủ nhiệm mảng công trình.

Nửa giờ sau, ông ta đúng hẹn có mặt, liền thông báo với Lưu Ỷ Nguyệt một tiếng: “Thư kí Lưu.”

Cô ngẩng đầu, “Đợi tôi một chút, tôi báo cho Lâm tổng.” Cô lập tức đánh điện vào văn phòng Lâm Tây Canh, “Lâm tổng, chủ nhiệm mảng công trình đến rồi.” Cô nói. Lâm Tây Canh chỉ đáp lại một câu, “Cho ông ấy vào.”

“Lâm tổng mời ngài vào.” Lưu Ỷ Nguyệt buông điện thoại, nói.

Chủ nhiệm mảng công trình đi vào. Lưu Ỷ Nguyệt lại tiếp tục công việc của mình. Hạng mục nhà máy điện bảo vệ môi trường bắt đầu xây dựng, rất nhiều hợp đồng lần lượt được kí kết, hầu hết hợp đồng quan trọng đều do Lâm Tây Canh trực tiếp quyết định, thế nên cô phải cẩn thận ghi lại báo cáo.

Khoảng một giờ sau, Lâm Tây Canh và chủ nhiệm mảng công trình cùng đi ra, “Thư kí Lưu, báo lái xe chuẩn bị đến công trường, cô cùng đi luôn.” Anh nói.

Lưu Ỷ Nguyệt vội vàng gọi điện báo cho tài xế, sau đó cùng Lâm Tây Canh xuống tầng hầm. Trên xe, anh vẫn trầm ngâm không nói, có vẻ đang rất không vui.

Bốn mươi phút sau xe đã tới công trường. Lưu Ỷ Nguyệt từng đến đây một lần, đó là trong lễ khởi công. Hiện tại, nơi này là một công trường vô cùng bận rộn. Cách chỗ cô không xa, một chiếc cần cẩu sừng sững như một người khổng lồ.

Lâm Tây Canh vừa xuống xe, không vào văn phòng làm việc, mà trực tiếp sải bước về phía công trường. Chủ nhiệm mảng công trình lúng túng theo sau, “Lâm tổng, hay chúng ra vào văn phòng trước đã?” Ông nói.

“Văn phòng? Để mấy người che mắt tôi hả?” Lâm Tây Canh đột nhiên quay đầu nói với cấp dưới.

Anh tiếp tục đi về phía trước. Trong lúc đó, có người nhận ra anh, vội vàng chạy đến, “Lâm tổng, sao ngài lại đến đây? Sao không báo cho chúng tôi một tiếng?”

Lâm Tây Canh dứt khoát không trả lời, lúc này anh đã đi đến bên cạnh công trường. Lưu Ỷ Nguyệt khó hiểu, chỉ nhìn thấy trước mặt là một cái hố khổng lồ.

Trong hố rất nhiều nước, có thể thấy phía dưới vẫn còn mấy máy xúc đang tiếp tục làm việc. Lâm Tây Canh chỉ tay vào đó, quát lớn với nhân viên vừa chạy đến, “Thế này là thế nào?”

Lưu Ỷ Nguyệt nghe không hiểu, cũng không rõ anh đang nói về vấn đề gì.

“Các anh làm việc như thế sao? Anh xem xem, thời tiết hôm nay thế nào. Chẳng mấy chốc nữa, mưa to trút xuống, nước không thoát đi được, nếu xảy ra chuyện gì, thì phải làm sao?” Lâm Tây Canh rống lớn.

“Lâm tổng, chúng tôi ra sức bơm nước, nhưng mà dưới đó có cát chảy, không đặt bơm xuống được.” Anh ta vội vàng giải thích.

“Cát chảy? Sao bây giờ mới nói có cát chảy? Tại sao khi khảo sát địa