
quần thần hay không, còn lại đều dựa vào bản lĩnh của Dị Đạo Lâm. Nhưng ba vạn binh sĩ ở Sóc Phương kia đối với một vị quan văn như hắn lại vô cùng phục tùng, vi thần cũng tin tưởng hắn.”
Sóc Phương ta cũng đã đi qua, dù sao đó cũng là nơi Nhị cha ta – trấn quốc đại tướng quân từng phòng thủ. Đó từng là bức bình phong che chở cho Trần quốc trước Lương quốc, từ phía Bắc nhìn lại, là thảo nguyên hoang mạc vô cùng vô tận, thu đông hai mùa gió lạnh thấu xương, như đao cắt hai má, “Khổ hàn” (lạnh khủng khiếp, nghèo xơ xác) hai chữ không đủ để hình dung. Dị Đạo Lâm khi còn nhược quán (thời xưa gọi thanh niên khoảng 20 tuổi là nhược quán) đã đi Sóc Phương nhậm chức Huyện lệnh nhỏ bé, mấy năm liên tục thăng chức, bây giờ đã là Thái thú Sóc Phương. Binh lính thì hơn phân nửa là không phục thư sinh, nhất là hắn năm đó – ta nhớ rõ là một tên tiểu bạch kiểm nhã nhặn, lịch sự, muốn cho đám binh lính kia phục hắn, chắc phải chịu đựng không ít.
Nghĩ như thế, ta cũng thấy tin tưởng hắn hơn, đảo mắt nhìn về phía ba vị đại thần, nhẹ giọng nói: “Qủa nhân cũng thấy người này không tồi, ba người các khanh, có dị nghị gì không? Hả?”
Ba người vội ho một tiếng, cúi đầu nói: “Chúng thần không dị nghị.”
Tiểu Lộ Tử nháy mắt với ta, ta mới nhớ mợ còn đang đợi bên ngoài tuyên thất, sau khi giải tán, ba người kia đi trước, ta gọi Tô Quân lại.
“Tô khanh gia, quả nhân có chuyện muốn hỏi.”
Tô Quân dừng bước, chậm rãi xoay người nhìn ta, nghe thấy tiếng bước chân ba người kia biến mất, mới mỉm cười mở miệng: “Bệ hạ, cứ hỏi.”
“Thân thể Quốc sư vẫn tốt chứ?” Ta cẩn thận hỏi, “Qủa nhân để khanh thay vị trí của ông, ông có nói gì không?”
Ta chỉ lo lắng ông đang bị bệnh, lại bị ta làm tức giận thở không ra hơi, khiến ông đi gặp liệt tổ liệt tông sớm.
Tô Quân nhẹ giọng nói : “Tạ bệ hạ quan tâm. Tổ phụ cảm tạ bệ hạ thương xót, vi thần cũng khuyên ông đã đến lúc an hưởng tuổi già. Tâm còn ở thiên hạ, nơi nào không phải triều đình.”
Nghe chàng nói, luôn khiến người ta như tắm trong gió xuân, ta cũng nhịn không được mà cong khóe miệng, liên tục gật đầu. “Chí phải, chí phải. Quốc sư cúc cung tận tụy nhiều năm như vậy, là lúc hưởng phúc rồi. Chuyện kia ….” Ta do dự một chút, không biết có nên hỏi vấn đề kia không.
Trong mắt Tô Quân hàm chứa ý cười nhẹ, khẽ gật đầu, ý bảo ta nói tiếp.
Aizz, dù có hỏi, chàng đại khái cũng sẽ không trả lời chi tiết. Ta lắc đầu bật cười, nói với chàng: “Không có việc gì, khanh đi về trước đi. Bệnh Quốc sư nghiêm trọng, nếu cần linh dược gì, cứ tới nội phủ khố mà lấy.”
Tô Quân trả lời: “Tạ bệ hạ ân điển.” Cúi đầu nháy mắt, đáy mắt lại giống nhau hiện lên một tia thất vọng.
Thất vọng chuyện gì? Ta nhìn nhầm rồi chăng….
Ta nhìn bóng lưng thẳng tắp rời xa, có chút thất thần, Tiểu Lộ Tử xin chỉ thị ta nói: “Bệ hạ, phu nhân Hầu gia đợi đã lâu.”
Ta hồi phục tinh thần, vội nói :”Mau mời, mau mời!”
Biểu mợ của ta là một vị mỹ nhân, hơn nữa còn là mỹ nhân rất hung hãn. Năm đó biểu cữu phong lưu không kiềm chế được, lấy việc đùa giỡn thiếu nữ làm vui, một ngày thấy mợ đẹp đến kinh động thiên nhân, thấy nàng cử chỉ hào phóng không ngượng nghịu, nghĩ là người cũng có thể tùy tiện xằng bậy, liền gây ra chuyện mà cả đời hắn phải hối hận.
Mỹ nhân kia họ Kim, tên Như Ý, vốn xuất thân tướng môn, theo gia phả 8 đời thì có 5 đời là võ tướng, diện mạo mặc dù vô cùng xinh đẹp, nhưng cũng có tiếng “Nữ kim ngô” ở đế đô, tính nóng như lửa, người bình thường không dám trêu chọc, bởi vậy đã ngoài 20 vẫn là một vị cô nương. Bà mối đế đô quá nhiều, nàng không chịu nổi phiền nhiễu này liền ra ngoài du ngoạn, trời thương xót mà gặp được biểu cữu ta - kẻ đã lang thang bên ngoài nhiều năm kia, không biết ác danh của cô nương này. Đêm hôm đó giữa hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì – không có người thứ 3 biết, chỉ biết là sau đó nàng thượng kinh tố cáo lên thánh thượng. Uhm, nghĩ lại một chút, năm ấy ta 8 tuổi, biểu cữu vì tránh nàng đuổi bắt mà trốn về đế đô, sao biết ngược lại đã rơi vào miệng cọp, mang ta đến Tiểu Tần cung chơi, ngồi còn chưa ấm mông đã bị đánh cho mình đầy thương tích, nằm cáng mà trở về đất phong. Biểu cữu trở về đất phong, chân còn chưa lành đã phải phụng chỉ thành hôn. Nghe nói lúc ấy hắn bởi vì thương thế quá nặng không cưỡi nổi ngựa, cho nên là biểu cữu ngồi kiệu hoa, mở cưỡi ngựa lượn đường lớn, đá văng biểu cữu ra khỏi kiệu.
Ta nhìn biểu mợ như đóa hoa hồng rực rỡ, không khỏi ngưỡng mộ, khao khát thần thái của nàng năm đó.
“Lần này thiếp thân vào cung vội vàng, lúc trên đường nghe nói bệ hạ cùng Bùi tướng chuẩn bị thành hôn, chưa kịp chuẩn bị quà mừng, mong bệ hạ thứ tội.” Mợ nói lời này không kiêu ngạo không siểm nịnh, một đôi mắt phượng long lanh có thần, minh diễm vô song, thực không nhìn ra là phụ nhân (phụ nữ đã có chồng) đã 30 tuổi. Ta vừa mới tuyên bố hôn sự, nàng lập tức đến đế đô, theo lý mà nói, họ hàng phiên vương (phiên: thuộc địa, Hầu gia được cắt đất phong hầu, vẫn coi là thuộc địa của Trần quốc, nên gọi Hầu gia là phiên vương) nếu không tuyên triệu không thể vào k