
ói: “Lão đầu, ngươi tính toán sai rồi, ta đã
thành thân!”
“Hắc hắc.” Thương Mãn Vân bưng bình rượu uống một
ngụm, nói: “Chớ vội chớ vội, ta cũng không nói chuyện thành hôn này là
không tốt, yên tâm đây là lương duyên vàng ngọc!”
Thẩm Dũng nghe thấy bốn chữ ‘lương duyên vàng ngọc’, trong lòng vui vẻ, liếc mắt nhìn
Phương Nhất Chước, trên mặt Phương Nhất Chước cũng đỏ hồng, dường như
cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy… hỏi đến vấn đề tiền đồ.” Thẩm Dũng lại quay sang phía lão đầu.
“Đây a.” Lão đầu chỉ chỉ mấy đồ vật trên bàn, hỏi: “Tiểu thiếu gia cần bói cái nào?”
“Ừ…” Thẩm Dũng nhìn một chút, duỗi tay cầm lấy hộp thẻ bằng trúc, nói: “Cái này đi.”
Thương Mãn Vân gật đầu, ý bảo Thẩm Dũng lắc thẻ, lắc ra một thẻ là được.
Thẩm Dũng trước đây cùng mẫu thân lên chùa thắp hương cũng từng rút thẻ thăm, cầm lấy ống thẻ “lạo xạo” xóc lên.
…
Lạch cạch một tiếng, thẻ thăm rơi ra.
Lão đầu vừa nhìn, thoáng giật mình, chỉ thấy thẻ thăm không phải đơn độc
một cây, mà là một đôi đồng thời rơi ra, dường như là dính cùng một chỗ.
“A…” Lão đầu cười cười, lắc đầu, “Mệnh của tiểu thiếu gia rất tốt.”
“Ồ?” Thẩm Dũng cười hỏi, “Làm sao mà thấy được?”
“Có quý nhân làm bạn, sao có thể không tốt?” Lão đầu cầm lấy hai thẻ thăm
bằng trúc, phát hiện mặt trên của thẻ trúc ghi chữ dính liền với nhau,
chạm vào thoáng chốc lại tách ra.
“Quý nhân?” Thẩm Dũng hiếu kỳ hỏi: “Cái gì quý nhân?”
“Hắc hắc.” Lão đầu hơi thần bí cười, nói: “Quý nhân này, chính là số mệnh
của ngươi, nàng chính là phú quý của ngươi, mất nàng vận số của ngươi
cũng không thuận, bởi vậy phải nắm chặt lấy.”
Thẩm Dũng nghe
xong lơ mơ hiểu, Phương Nhất Chước cũng trầm tư suy nghĩ, bên người Thẩm Dũng có nhân vật như vậy sao? Vậy nên suy nghĩ kỹ, có thể là Mạc Phàm
Đường hay không?
“Vậy quý nhân đó là ai?” Thẩm Dũng có chút không cam lòng hỏi.
“Ai, thiên cơ không thể tiết lộ.” Lão đầu khoát khoát tay, “Sau này ngươi tự nhiên biết.”
Thẩm Dũng không cam tâm nhưng cũng không có tra ra xem lão nhân này đến tột
cùng là có tài hay không, suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Vậy có kiếp nạn
hay không?”
Lão đầu cười cười, nói: “Đời người có ai không có kiếp nạn?”
“Thời vận thì sao?” Thẩm Dũng hỏi tiếp.
“Đời người có ai không có thời vận?” Lão đầu tiếp tục uống rượu.
“Nói cũng như không!” Thẩm Dũng có chút bất mãn.
“Cuộc sống này vốn là nói cũng như không.” Lão đầu cười ha hả nhìn Thẩm Dũng, “Nếu ta nói ngươi sớm muộn sẽ chết, điều này cũng nói bằng không nói,
nhưng ngươi có thể nói ta sai sao?”
Thẩm Dũng nhíu mày, tự nhủ, chính mình đã nói chuyện tào lao, không nghĩ tới lão nhân này so với mình còn tào lao hơn.
Phương Nhất Chước nhẹ nhàng túm lấy tay áo Thẩm Dũng, nói: “Tướng công?”
Thẩm Dũng vừa định nói, lại nghe Thương Mãn Vân đột nhiên hỏi: “Ngươi có phải họ Thẩm hay không?”
Thẩm Dũng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn.
Thương Mãn Vân cười ha ha, nói: “Ta ngay từ đầu đã cảm thấy ngươi cùng Thẩm
Nhất Bác thời còn trẻ rất giống nhau… Quả nhiên là hai cha con.”
Thẩm Dũng giật mình, cha hắn khi còn trẻ cũng có bộ dạng giống hắn sao?
Thương Mãn Vân cười đứng lên, “Nhất Bác trước kia thường viết thư cho ta, hỏi
làm sao có thể dạy dỗ ngươi thật tốt, nói ngươi cùng hắn năm nào đó
không có tiền đồ thật giống nhau.”
Thẩm Dũng cùng Phương Nhất
Chước mở to hai mắt, tự nói… Không phải chứ? Không phải cha hắn từ nhỏ
luôn quy củ, thông minh hơn người chăm học khổ luyện sao?
“Đến đây, vào sân nhà ta ngồi một chút.” Thương Mãn Vân mang theo hai người đi vào nhà.
Phương Nhất Chước lôi kéo Thẩm Dũng tình không cam lòng không nguyện đuổi theo.
Vào đến sân, mới phát hiện bốn phía mấy gian phòng, trung gian là một tòa tiểu lâu, trong lâu tràn đầy sách.
“Thật nhiều sách a.” Phương Nhất Chước kinh ngạc.
“Này, con dâu Thẩm gia, nghe nói ngươi nấu cơm ngon lắm?” Thương Mãn Vân hỏi.
“Đúng thế.” Phương Nhất Chước nhanh nhẹn gật đầu.
“Tốt lắm, ngươi đi làm cơm trưa cho chúng ta được không?” Thương Mãn Vân hỏi nàng.
Phương Nhất Chước lập tức hiểu được, Thương Mãn Vân có chuyện muốn nói riêng cùng Thẩm Dũng, liền gật đầu xoay người chạy đi.
Thẩm Dũng đứng ở trong sân không nói lời nào, lão đầu ngồi xuống ghế đá ở giữa sân, hỏi: “Thế nào? Muốn học bản lĩnh?”
Thẩm Dũng do dự một chút, rồi gật đầu.
“Muốn bái ta làm thầy?” Lão đầu hỏi hắn.
Thẩm Dũng dường như có chút khó chịu, liền nói: “Lão nhân gia ngài cũng không đáng tin cậy.”
“Ồ?” Thương Mãn Vân lại bị chọc cười liễu, hỏi: “Vậy ngươi nói xem, ngươi muốn học cái gì?”
Thẩm Dũng trái lo phải nghĩ, cũng không biết chính mình sau này đến tột cùng là muốn làm gì, lại hỏi: “Vậy ngươi nghĩ xem? Ngươi có thể dạy ta cái
gì?”
“Ha hả.” Thương Mãn Vân gật đầu, “Hảo tiểu tử… Tất nhiên là dạy ngươi bản lĩnh.”
“Ta theo sư phụ Mạc Phàm Đường học võ công, vậy có thể nhìn ra được, mỗi
chiêu mỗi thức đều thật, nhưng ta có thể theo ngươi học cái gì?” Thẩm
Dũng hỏi: “Ngâm thơ làm văn ta không có hứng thú, ta sau này cũng sẽ
không đi kể chuyện, xem bói, lại càng không muốn hành nghề lang trung…”
Thẩm Dũng thở dài, “Ngươi nói ta một