
g miếu, phụng
bồi Thẩm phu nhân trở lại nha môn tri phủ. Thẩm phu nhân bởi vì cầu xin
mấy quẻ đều là những quẻ lành, bởi vậy tâm tình vô cùng tốt, vui vẻ theo hai con trở về.
Về đến phủ nha, Thẩm Dũng kéo Phương Nhất Chước đi theo hắn đi nói chuyện với phụ thân, Phương Nhất Chước nói, “Ta đi
nấu thịt cho ngươi, ngươi tự mình đi nói chuyện với cha.”
Thẩm
Dũng lớn như vậy nhưng lại chưa từng cùng cha mình ngồi nghiêm chỉnh nói chuyện bao giờ, có chút gấp gáp, “Ta… Vạn nhất ông ấy không tin ta thì
làm thế nào?”
“Sao có khả năng? Ngươi đi nói, ta sẽ nấu thịt
ngon nhất cho ngươi!” Phương Nhất Chước đẩy Thẩm Dũng đến trước cửa thư
phòng rồi bỏ chạy. Thẩm Dũng xấu hổ đứng ở cửa, tiến cũng không được,
lùi cũng không xong, đang do dự chợt nghe thấy Thẩm lão gia hỏi, “Dũng
Nhi, ngươi đứng trước cửa làm gì?”
“Ách…” Thẩm Dũng bất chấp đi vào, nói: “Phụ thân… Ta ngày hôm qua… Tại Trường Nhạc am gặp một số chuyện.”
“Chuyện gì?” Thẩm Nhất Bác có chút không ngờ, Thẩm Dũng cho tới bây giờ chưa chủ động tìm hắn nói qua chuyện gì.
Thẩm Dũng ngẩng đầu nhìn thấy Thẩm Kiệt đã ở đó, bạo dạn liền tăng lên.
Thẩm Kiệt muốn đi ra ngoài, để cho hai người nói chuyện, lại bị Thẩm Dũng
kéo lại, nói: “Ngươi không cần đi, là chuyện liên quan đến vụ án.”
“A?” Thẩm Nhất Bác cùng Thẩm Kiệt đều cả kinh, án mạng này bọn họ chính là không có một chút manh mối.
———————
Thời điểm Thẩm Dũng từ thư phòng của Thẩm lão gia đi ra hướng đến phía nhà
bếp, trên tay là mười lượng bạc mà cha thưởng cho hắn. Hắn trước đây từ
trong đó đi ra đều là bị đánh bầm dập, làm gì có tiền thưởng, vừa rồi
cha hắn còn khoa trương khen hắn nữa.
Thẩm Dũng suy nghĩ, năm
lượng bạc giữ lại cho bản thân dùng, còn năm lượng cho Phương Nhất
Chước. Nghĩ lại nghĩ, quên đi, bản thân giữ lại ba lượng, bảy lượng còn
lại cho nàng mua một đôi hoa tai, trước đã đáp ứng nàng.
Cách nhà bếp thật xa, Thẩm Dũng liền ngửi thấy một mùi hương thơm nức mũi, lập tức… Trong bụng mãnh liệt kêu lên.
Chạy đến cửa phòng bếp, chỉ thấy một đám hạ nhân nha hoàn bấu víu tại cửa bếp chảy nước miếng, Thẩm Dũng kích động chạy vào.
Quả nhiên, Phương Nhất Chước đang xào thức ăn… Cái hương vị kia, vừa ngửi đã thấy mùi vị của thịt.
“Nương tử, ngươi nấu thịt gì vậy?” Thẩm Dũng đi qua nhìn.
Phương Nhất Chước cười tủm tỉm, nói: “Ngày hôm qua ngươi ở trong chẳng phải ăn thức ăn chay sao? Hôm nay làm tất cả đều là thịt! Ba món rau trộn, ba
món đồ ăn nóng, hai món điểm tâm, hai món canh, một cháo và cơm nóng.”
Phương Nhất Chước cười nói, “Mười hai món ăn, dùng chính là lợn, bò, gà, vịt, bốn loại tên bảo ngự thịt mười sáu bảo vật”
“A, tên này thật có ý tứ a… Hương thơm chết.” Thẩm Dũng đã có chút không chịu nổi.
Phương Nhất Chước vừa đem thức ăn nóng ra nồi, vừa hướng về phía Thẩm Dũng
giảng, “Ba món rau trộn là hồng du bụng ti*, thịt bò hương cay, gà trắng nguội, vị rau trộn chua và cay, dễ ăn lại rất kích thích ngon miệng.”
Thẩm Dũng ngậm một miếng thịt gà luôn miệng khen ngon, Phương Nhất Chước
cười đem món nóng đổ ra đĩa nói, “Món ăn nóng là khoai tây cung đình
cách thủy thịt thăn, thịt xào khoai tây mềm; chao ngũ vị hương, da giòn
thịt nộn chao hương; hành tây hồng xào thịt bò, còn có thịt tô hành tây
cay.”
“Ừ.” Thẩm Dũng hiện tại chỉ biết ăn cùng gật đầu.
Phương Nhất Chước lại tiếp tục bắc ra bên ngoài món điểm tâm, nói: “Điểm tâm
một là bánh bao rượu hoa điêu thịt bò và trứng, đem thịt bò ngon nhất
đặt trong rượu hoa điêu, sau đó cho vào trong dầu nóng lăn qua, hơn nữa
còn có hành lá thái nhỏ và đậu, rắc lên trên thịt bò, dùng vừng trắng
hương giòn ở bên ngoài vỏ bánh… này, cẩn thận kẻo bỏng a.”
“Không sao… ngon…” Thẩm Dũng vừa thổi vừa ăn, nói: “Ăn ngon, tiếp tục nói, cái này là gì?”
“Còn có hạt dẻ gạo nếp cùng thịt gà, sườn gà cuộn tại bên trong gạo nếp.”
Phương Nhất Chước nói, “Hai món canh là, canh suông nước vịt, canh thịt
bò bát tiên, cuối cùng còn có sườn lợn xào, cơm rang thông hương thịt
băm và trứng.”
Nói xong, Phương Nhất Chước vỗ vỗ hai tay, hướng về phía đám người bộ dạng như quỷ đói ở trước cửa nói: “Ăn cơm!”
“Vâng, thiếu phu nhân!” Mọi người đứng trước của phòng bếp trong Thẩm phủ đồng loạt đáp ứng, thanh âm đồng loạt lại vang… Chấn động cả cửa phòng bếp. Thẩm Dũng ăn thịt đến cực no, thong thả ung dung cầm một bình trà, chạy đến bên trong sân đi bộ cho tiêu thực.
Phương Nhất Chước cũng ăn no, tùy tiện vung tay ra khỏi phòng bếp, hỏi Thẩm Dũng, “Tướng công, cha nói như thế nào?”
“A, đúng rồi!” Thẩm Dũng vỗ đầu, cũng không trả lời Phương Nhất Chước, vội vàng xoay người chạy.
Phương Nhất Chước có chút buồn bực, muốn đi theo, lại thấy Thẩm Dũng vừa chạy
vừa xua tay với nàng, “Ngươi đừng theo, ta có chính sự muốn làm, rất
nhanh sẽ trở lại.”
Phương Nhất Chước vừa nghe là chính sự, liền cười tủm tỉm gật đầu, đứng lại ở trong sân căn dặn Thẩm Dũng đi chậm một chút.
Thẩm Dũng chạy ra khỏi phủ nha, đi thẳng đến cửa hàng trang sức được yêu thích nhất Đông Hạng phủ.
“Ai u, đây không phải Thẩm thiếu gia sao.” Lão bản của cửa tiệm cười ha hả
đi