
ăn được bưng lên đều thu lại tâm tình, tập trung ăn mì, vừa ăn một miếng vào miệng đã bị mỹ thực khơi dậy hứng thú.
“Ai u!” Lưu mụ mụ tán thưởng liên tục, “Tay nghề của thiếu phu nhân thực sự là vô cùng tốt.” Vừa nói, vừa vỗ vỗ vai Lưu Mậu, cười nói: “Thấy chưa?
Mau tìm cho mẫu thân một người con dâu tốt, như thế mẫu thân mới an
tâm.”
Phương Nhất Chước ngồi xuống bên cạnh Thẩm Dũng nghe Lưu
mụ mụ khích lệ như thế, hơi ngượng ngùng cười cười, đảo mắt sang bên
cạnh thấy ngoài miệng Thẩm Dũng cũng ăn liên tục nhưng nhãn thần lại ngơ ngác, dường như đang có tâm sự gì đó.
“Tướng công, làm sao vậy?” Phương Nhất Chước hỏi hắn.
“À…” Thẩm Dũng nhìn nàng một chút, than nhẹ, “Chỉ là đang nghĩ, lửa trời này, thực sự khó hiểu.” Ăn xong mỳ, Lưu mụ mụ ngăn cản Phương Nhất Chước
đang muốn đi rửa bát, giành lấy mâm, ấn nàng ngồi xuống bên người Thẩm
Dũng, chính mình thì bưng mâm đi xuống phòng bếp.
Lưu Mậu rót trà cho mọi người, rồi cũng ngồi xuống nói chuyện.
Phương Nhất Chước thấy vẻ mặt Thẩm Dũng u sầu, duỗi tay vỗ vỗ vai hắn, “Tướng công.”
“Ừ?” Thẩm Dũng nhìn Phương Nhất Chước, “Nương tử.”
“Đang nghĩ cái gì đó?” Phương Nhất Chước hỏi, “Mặt mày thật khó coi.”
“À… Ta chỉ cảm thấy cổ quái, nếu nói ba năm xảy ra hỏa hoạn một lần, vẫn
còn hợp lý, chắc là có kẻ ba năm lại muốn làm chuyện xấu, thế nhưng ba
mươi năm một lần, thời gian giữa các lần cũng quá lâu đi? Đời người có
mấy cái ba mươi năm như thế?”
“Có thể là vài thế hệ?” Tiểu Kết Ba hỏi.
“Vài thế hệ làm buôn bán còn hợp lý, sao có khả năng vài thế hệ làm chuyện
phóng hỏa?” Thẩm Dũng lắc đầu liên tục, “Không đúng… chắc chắn có chỗ
nào đó không hợp lý.”
“Chi bằng đi ra ngoài một chút? Ở trong này suy nghĩ, cũng khó có thể nghĩ ra cái gì.”
Lúc này, Lưu Mậu đột nhiên mở miệng, rồi đi đến cái tủ bên trong phòng lấy ra một chiếc cần câu và một cái giỏ trúc.
“Muốn đi câu cá sao?” Tiểu Kết Ba hăng hái.
“Ừ.” Lưu Mậu gật đầu, “Từ lúc tu sửa đập, cá trong sông cũng nhiều lên, vừa lúc có thể đi câu.”
Thấy Tiểu Kết Ba vui vẻ cầm theo cái giỏ trúc đi ra ngoài cùng Lưu Mậu, Thẩm Dũng cũng chỉ biết kéo Phương Nhất Chước đuổi theo.
Phương Nhất Chước nắm cánh tay Thẩm Dũng, đạp lên những hòn sỏi nhỏ im lặng ở ven đường đi về phía trước.
“Nương tử.” Thẩm Dũng xoay mặt nhìn Phương Nhất Chước, “Nàng có suy nghĩ gì hay không?”
Phương Nhất Chước giương mắt, khó hiểu: “Suy nghĩ gì cơ?”
“À… Về vụ án lần này.” Thẩm Dũng hơi cau mày.
Phương Nhất Chước nhìn hắn một chút, duỗi tay, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng xoa xoa mi tâm của Thẩm Dũng, thấp giọng nói, “Đừng cau mày nha tướng công.”
Thẩm Dũng sửng sốt.
Phương Nhất Chước cười nói, “Phụ thân mới là tri phủ, ngươi tra án chỉ là hỗ
trợ, phải cao hứng mới đúng, đầu mối kiểu gì cũng sẽ tìm ra, người xấu
rồi cũng sẽ bắt được, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt.”
Một lát sauThẩm Dũng mới hồi phục lại tinh thần, thở dài một hơi, xấu hổ sờ sờ đầu, nói: “Cũng đúng … ta nghĩ quá nhiều rồi.”
“Chúng ta đi bắt cá đi, bắt được lát nữa nướng cá kiểu dân gian cho ngươi ăn.” Phương Nhất Chước kéo Thẩm Dũng đi về phía trước cười nói.
“Cá nướng dân gian?” Thẩm Dũng nghe thấy có thức ăn liền cười, “Phương pháp nướng cá dân gian sao?”
“Ừ.” Phương Nhất Chước vỗ vỗ túi nhỏ treo bên hông, “Bên trong có bột gia vị rất thích hợp chế biến các món dân dã, là cha ta dùng các hương liệu
chế thành, bất kể là cá nướng hay thịt quay… Chỉ cần rắc một ít lên, đều trở thành mỹ vị không gì sánh được.”
“Thật không?” Thẩm Dũng
lập tức mong chờ món cá nướng của nàng, suy nghĩ một chút, liền tiến đến bên tai Phương Nhất Chước nhỏ giọng nói thầm: “Có điều nàng xem Lưu
công tử tay yếu chân mềm, đến lúc câu cá không cẩn thận lại bị cá câu
lại thì khổ.”
Phương Nhất Chước cười lớn liếc Thẩm Dũng, “Tướng công xấu quá.”
Thẩm Dũng xắn xắn tay áo, “Không sao, đến lúc đó ta sẽ vớt hắn và cá lên, rồi chúng ta đem hắn làm mồi câu.”
…
Lưu Mậu và Tiểu Kết Ba đi ở phía trước, nghe thấy Phương Nhất Chước bị Thẩm Dũng chọc cười vui vẻ.
“Thiếu gia nhất định đang đùa giỡn thiếu phu nhân.” Tiểu Kết Ba vuốt vuốt miệng lắc đầu.
Lưu Mậu lại nói, “Thiếu gia và thiếu phu nhân nhà ngươi thật ân ái, đúng là khiến người ngoài hâm mộ.”
“Tất nhiên.” Tiểu Kết Ba vỗ ngực, “Thiếu phu nhân nhà ta là nương tử tốt mà đốt đèn lồng cũng khó tìm được.”
Lại đi thêm một đoạn đường, ra đến bờ sông.
“Sông nhỏ như vậy sao?” Phương Nhất Chước hơi ngạc nhiên, hồ sen trước mặt
lại nói là sông, không bằng nói là một vũng nước lớn còn hợp lý hơn, “Ở
đây có cá sao?”
“Có.” Lưu Mậu quay đầu, nói: “Vốn là sông nối
với sông, ở gần đây có rất nhiều sông thông ngầm với nhau, sau khi sửa
đập, nước đều theo các dòng ngầm mà đến, cho nên mặc dù là sông nhỏ
nhưng vẫn có cá, thậm chí còn nhiều hơn trước.”
“À.” Phương Nhất Chước gật đầu, lúc này… chợt nghe mơ hồ có tiếng “ầm ầm” truyền đến.
“Đây là âm thanh gì vậy?” Phương Nhất Chước khó hiểu, vừa đưa mắt nhìn xa
xa, chỉ thấy phía trước là mặt sông, chếch về phía tay phải là đập nước, và Hoạt Phần thôn đã hoang phế, phía tay trái là một cá