Pair of Vintage Old School Fru
Phương Đại Trù

Phương Đại Trù

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324883

Bình chọn: 9.5.00/10/488 lượt.

ớc còn có Tiểu Kết Ba, trước tiên giúp Lưu Mậu trở về nhà. Mẫu

thân của Lưu Mậu cũng suýt chút nữa bị hù chết, may là con trai không có việc gì.

Trước khi đi, Thẩm Dũng thấp giọng nói vài câu với mẫu thân của Lưu Mậu, rồi mới lôi kéo Phương Nhất Chước trở về.

“Ngươi cùng mẫu thân của Lưu công tử nói cái gì thế?” Phương Nhất Chước hỏi.

Thẩm Dũng hơi nhớn mi, cười tủm tỉm nói: “Bí mật.”

Phương Nhất Chước thấy hắn thần thần bí bí, liền đạp hắn một cái, “Ta cũng không cần biết.”

Thẩm Dũng cười cười, nhưng lại có chút miễn cưỡng.

“Tướng công, ngươi đang suy nghĩ về hoả hoạn lần này sao?” Phương Nhất Chước hỏi.

“Đúng thế.” Thẩm Dũng thở dài, “Chuyện này rất cổ quái, vô duyên vô cớ lại

xuất hiện cầu lửa… Là họa của trời hay là họa từ người đây?”

Leo: Viên phòng không thành, Dũng ca thật là thất bại =))

* Đến giờ ăn rồi…

Món đầu tiên ở bài viết là món cá sốt chua ngọt.

Sườn xào chua ngọt thì chắc mọi người quá quen rồi:

Trứng sốt chua ngọt:

Khoai tây nạo sợi ướp chua cay:

Canh cá chua cay:

Ngó sen ướp chua cay:

Đậu phộng dầu dấm chua:

Phù…xong.

Khi Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước trở về, đã thấy trong nha môn có rất nhiều người, phần lớn đều bị thương, Thẩm Nhất Bác đưa bọn họ đến tập trung trong sân của nha môn, tìm lang trung tới chữa thương trị bỏng cho mọi người.

Tiểu Kết Ba, Liên Nhi và Tiểu Thạch chạy khắp nơi để giặt khăn tay cho mọi người rửa mặt.

Phương Nhất Chước kéo Thẩm Dũng vào trong phòng, chuẩn bị bồn nước, đi lấy nước nóng đến để Thẩm Dũng rửa mặt chải đầu.

Khi Thẩm Dũng cởi bỏ y phục, Phương Nhất Chước mới phát hiện, “Nha!”

“Sao thế?” Thẩm Dũng thấy nàng hoảng sợ liền hỏi.

“Bị bỏng tróc da rồi!” Phương Nhất Chước bây giờ mới chú ý tới trên cánh

tay Thẩm Dũng có vết bỏng, liền vội vàng kéo hắn ngồi xuống, dùng nước

lạnh lau cho hắn, sau đó chạy ra chỗ lang trung lấy một ít thuốc trị

bỏng vào, rồi vừa cẩn thận bôi thuốc cho Thẩm Dũng, vừa đau lòng nói,

“Tại sao lúc nãy không nói nha.”

Thẩm Dũng cười cười, “Vừa nãy không thấy đau, hơn nữa chỉ là bị bỏng một chút, không có gì đâu.”

Phương Nhất Chước liếc mắt trừng hắn một cái, dùng băng gạc cẩn thận băng bó

vết thương, một bên căn dặn, “Không được để vết thương dính nước biết

chưa?”

Thẩm Dũng có chút bất đắc dĩ, “Nương tử à, không dính nước thì tắm thế nào được?”

Phương Nhất Chước suy nghĩ một chút, nói: “Vậy để ta giúp ngươi rửa.”

“A?” Thẩm Dũng nhìn chằm chằm Phương Nhất Chước, “Như vậy sao…”

“Ừ.” Mặt Phương Nhất Chước đỏ hồng gật đầu, rồi bảo hắn cởi đồ ra, Thẩm Dũng xấu hổ cởi quần áo, chỉ còn lại chiếc quần cộc, nhảy vào bên trong

thùng nước.

Phương Nhất Chước nhắc hắn giơ cao tay, không cho cánh tay chạm vào nước, còn mình thì cầm lấy khăn, cẩn thận lau người cho hắn.

Thẩm Dũng thấy lỗ tai Phương Nhất Chước đỏ bừng, khăn trên tay nàng xoa rất

nhẹ, không nhịn được liền nói, “Nương tử … mạnh tay lên một chút, giống

như mèo cào, thật ngứa chết.””À…” Phương Nhất Chước gật đầu, cố sức dùng khăn tay chà xát.

“A… Nương tử, nàng định giết người sao?” Thẩm Dũng bị đau trong miệng hô to.

Phương Nhất Chước trừng hắn, “Ngươi sao lại khó hầu hạ như vậy!”

Thẩm Dũng cười, “Bằng không nàng cũng vào trong này, hai chúng ta cùng nhau… á.”

Thẩm Dũng bắt đầu đùa giỡn, còn chưa nói dứt lời, đã bị Phương Nhất Chước bấm một cái, đau mà chỉ biết nhe răng.

“Lại nói bậy.” Phương Nhất Chước nhỏ giọng nói thầm, “Có điều, tướng công ngươi sao lại cứu được Lưu công tử?”

Thẩm Dũng suy nghĩ một chút, nói: “Nói cũng khéo, ta vừa chạy đến chợ thì

thấy một đại thẩm vừa chạy ra nói Lưu Mậu còn ở trong cửa hàng chưa có

đi ra, ta liền chạy vào cứu hắn, hắn bị cái tủ chặn không động đậy được, nhưng cũng may là chưa bị thiêu.”

“Tướng công thật tốt.” Phương Nhất Chước thả tóc của Thẩm Dũng ra, bắt đầu giúp hắn gội đầu, nhẹ

giọng nói, “Vừa rồi mọi người đều nói, ngươi cứu được rất nhiều người.”

“Có gì đâu chứ.” Thẩm Dũng hơi ngượng ngùng nói: “Thấy được thì cứu thôi, không lẽ nhìn người ta chết cháy.”

“Nhưng chính ngươi cũng bị thương.” Phương Nhất Chước cầm lấy tóc Thẩm Dũng chà chà xát xát, giống như là giặt quần áo.

Thẩm Dũng nhìn Phương Nhất Chước cười, “Nương tử, chà lưng cho ta nữa.”

“Ừ.” Phương Nhất Chước để Thẩm Dũng ghé người vào vách bồn tắm, vừa chà lưng cho hắn, vừa hỏi: “Tướng công, ngươi đã từng nghe thấy chuyện cầu lửa

từ trên trời rơi xuống chưa?”

“Không có, không biết phụ thân đã

nghe thấy bao giờ chưa, kiến thức của phụ thân rộng rãi, có lẽ sẽ biết

được.” Thẩm Dũng ghé vào thùng tắm lẩm bẩm, “Muốn làm ra một quả cầu lửa kỳ thật rất giản đơn, chỉ cần một vòng gỗ rồi quấn vải tẩm dầu chung

quanh, khi châm lửa cháy lên sẽ giống như cầu lửa, sau đó ném vào bên

trong chợ. Hậu quả của vụ cháy lần này thật vô cùng thảm trọng, không

biết là kẻ nào không muốn sống mà cũng không biết xấu hổ lại làm ra

những chuyện ác độc thế này!”

“Đúng thế.” Phương Nhất Chước nói, rồi rút ở đáy bồn tắm ra một cái nút, để nước theo ống dẫn nước chảy

đi, sau đó lại dùng nước ấm đã để sẵn bên cạnh, dội cho Thẩm Dũng, dội

vài lần c