
u, anh cảm thấy chính mình trong mắt lại có chút ẩm ướt, môi mấp máy nói:”Trở về không được, anh rốt cuộc trở về không được.”
“Có thể, anh thật có thể !” Cô ôm chặt lấy anh không buông.
“Nha đầu ngốc!” Anh đột nhiên quay người lại, nâng đôi má mang theo hai dòng lệ :”Anh còn có thể bảo vệ em nha!”
“Anh dùng thân phận Luật Hạo Thiên này bảo hộ em, không được sao?”Anh không ý thức được, những lời đang nói này chính thời điểm, anh đã ngầm thưa nhận tình cảm của cô.
Cô sửng sốt một chút, cô giãy duạ thoát khỏi tay anh.
Cái tên Luật Hạo Thiên này, sẽ làm cô liên tưởng đến rất nhiều tà ác gì đó, cô thật sự không thể nhận!
Anh khẽ nhíu mày, nâng cằm cô lên:”Nói cho anh biết, em có thích anh hay không?”
Cô nhìn anh, mặt tuấn mỹ không biểu cảm, vậy mà lãnh khốc, vậy mà mị hoặc, mà dần dần trong tưởng tượng của cô hình ảnh thiếu niên kia trùng hợp chung một chỗ. . . . .
Vì thế, cô mờ mịt gật đầu. Kỳ thật cô cũng không rõ rốt cuộc là thích thiếu niên mười ba tuổi, hay là thích nam nhân này thành thục lại tối tăm.
Anh nhẹ nhàng ôm cô lên giường, cô đỏ mặt, duổi tay đẩy anh.
“Anh nói rồi đêm nay anh không chạm vào em, yên tâm.” Anh mỉm cười, ngồi ở đầu giường, nhẹ nhàng xoa mái tóc của cô, ôn nhu nói:”Mau ngủ đi, anh xem em ngủ.”
Cô thật sự buồn ngủ.
Đây là lần đầu tiên cô ở bên người Luật Hạo Thiên, như thế lại cảm thấy thật an toàn, cô nghĩ “ Cho dù anh không thay đổi, không là Đằng Hải, có lẻ cô cũng có thể chấp nhận anh?
Nhưng là, rõ ràng lại vừa lo lắng, cô lại nên làm cái gì bây giờ?
. . . . . .
Luật Hạo Thiên nhìn thấy cô nặng nề ngủ, hô hấp đều đều, sắc mặt hồng thuận. Trên mặt anh hiện ra dáng cười thoải mái, sau đó, anh cúi đầu nhìn đồng hồ, giờ đã là 12h khuya .
Anh thu lại dáng cười tươi, đứng lên mở tủ quần áo. . . . . .
———————————————-
Trên bãi biển của khách sạn , một người trung niên mang mắt kính dáng thoáng động đi tới.
Đi vào phòng chính mình, anh đánh vỡ cái chai rượu, lấy ra cái chìa khóa mở cửa vào.
Cửa mở, anh sờ soạng bật đèn, bỗng nhiên một vật cứng để ở huyệt Thái Dương của mình !
Anh lắp bắp kinh hãi, rất nhanh ý thức được đó là “cái gì”, dưới tay ý thức mà thò tay vào trong lòng ngực muốn lấykhẩu súng, chỉ nghe phía sau một thanh âm lãnh khốc đích nói:”Smith tiên sinh, tôi khuyên cậu tốt nhất đừng nhúc nhích, nếu không súng của tôi sẽ làm cho cậu thấy pháo hoa!”
“Anh là ai?”
” cái này cậu không nên biết.” Thanh âm lãnh khốc tiếp tục nói:”Tôi chỉ nghĩ muốn với cậu một cuộc mua bán.”
“Mua bán?”
“Tôi mốn thứ trong tay cậu, công ty công ty cổ phần Lâm thị chi nhánh tại Pháp.”
“Nói giỡn!”
“Ha ha. . . . . .”
Thanh âm kia cười lạnh, dần dần chuyển tới trước mặt anh .
Đó là khuôn mặt mang mặt nạ con bướm.
Giang Trục Thủy đi vào biệt thự cao cấp của Lâm gia, nơi này vốn chỉ có một mình Tư Tư, hiện tại đại thiếu gia Lâm gia cũng đã chuyển về.
” Giang luật sư, anh tới thật đúng lúc, anh giúp tôi xem một Tư Tư một chút, tôi có cuộc họp phải đi!” Lâm Tường gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, lôi kéo Giang Trục Thủy, thở không ra hơi nói:” Nha đầu kia đột nhiên tức giận đập bễ đồ, tôi dỗ như thế nào, cũng không được, nơi này giao cho anh, tôi phải đến công ty……”
Hắn nói xong vội vã chui vào xe, rời khỏi đại viện.
Giang Trục Thủy một trận cười khổ, đều do mình xen vào việc của người khác, hiện tại, tiếp một củ khoai lang nóng bỏng tay.
Vô tình đi đến phòng ngủ của Lâm đại tiểu thư, đây là tầng dành riêng cho đại tiểu thư, kiến trúc cách thức Châu Âu, xa hoa.
Hắn không khỏi lắc đầu:” Lâm đại tiểu thư này, làm ra vẻ tốt như vậy, bất quá lại bị ép buộc!”
Nhìn vào, chỉ thấy vài người hầu mặt mũi bầm dập, chạy ra. Hắn sửng sốt, bước vào một bước, bỗng nhiên một trận kình phong đập vào mặt, hắn nghiêng mình né tránh, chỉ nghe ba một tiếng, là tiếng bình hoa đập vào tường.
Bình hoa này giá trị không ít nha, thực đáng tiếc.
Hắn đi vào, Tư Tư tóc tai bù xù nhìn thấy hắn, cả giận nói:” Anh tới làm gì? Anh ra ngoài cho tôi! Tôi mới không gả cho anh!”
Hắn lắc đầu:” Cô nghĩ rằng tôi muốn cưới cô sao?”
” Anh không muốn cưới tôi? Vậy anh tới làm gì?”
” Tôi thấy cô đáng thương, cho nên tới khuyên cô.” Hắn đi qua, lấy viên đá nạm ngọc trong tay cô cất vào
” Tôi không cần anh thương hại!” Cô lại cầm lấy một mảnh thủy tinh ném ra ngoài:” Tôi muốn ném, anh quản được sao? Ta muốn nem, muốn ném……”
Cô nổi đien ném đồ, hắn bỗng nhiên một phen ôm lấy cô, hướng phòng ngủ đi đến.
” Làm gì? Anh buông ra!” Cô hai tay hỗn lọan đánh.
Giang Trục Thủy không để ý tới cô, nói với người hầu:” Đi lấy thuốc ngủ hoặc thuốc an thần, các người nếu cần yên tĩnh một chút.”
Sau đó, hắn đem cô đặt ở trên giường, đắp chăn cho cô:” Tốt lắm, cô an tĩnh một chút đi!”
” Anh cho là anh là ai? Anh dựa vào cái gì quản tôi?”
Giang Trục Thủy nhìn cô, bất đắc dĩ lắc đầu:” Vì một tên như Luật Hạo Thiên, làm cô biến thành bộ dạng này, đáng giá sao? Nếu thật sự không cam lòng, anh ta bây giờ còn chưa cùng Nghiêm tiểu thư kết hôn, muốn vãn hồi vẫn kịp.”
Lâm Tư Tư cắn răng, nước mắt rơi ra, bỗng nhiên khóc lên.
Giang Trục