
y
nữa, tôi không trang điểm mọi người lại nói tôi đang thịnh hành kiểu
trang điểm của cỏ huân (có lẽ là kiểu trang điểm tăm tối), có oan ức cho tôi không cơ chứ?
……………
Còn nữa, tôi phải xem xét một chút, mẹ ơi, tôi dương dương tự đắc viết vài
trang cũng không thể đổi được chút tiền. Viết thư đúng là lãng phí tiền
bạc mà.”
“……”
“Đội trưởng, bạn gái anh thật hài hước.”
“Đúng vậy đúng vậy, nhìn chữ này cũng biết đó là một tài nữ.”
“…”
Bên trong ồn ào lộn xộn, mồm năm miệng mười….
“Sắp đến giờ của các cậu rồi, xem một chút coi như xong, còn muốn lãng phí
thời gian trân quý sao?” Tiêu Triệt đoạt lại thư, dùng sức nhét thư vào
trong phong thư.
“Đội trưởng, nhạc phụ tương lai của anh cũng là cảnh sát.”
“Thì sao, vướng mắc đến cậu à?” trong lòng Tiêu Triệt nói: cô gái này chỉ
dùng điệu bộ mờ mịt ám chỉ đừng đến lừa gạt, phía sau còn có người giật
dây. Cô ấy vừa nhìn có vẻ quê mùa, điềm đạm nho nhã, nhưng lúc đã tiếp
xúc gần gũi, cô ấy sẽ đùa giỡn, không cần suy nghĩ, trí thông minh đều
được giấu kĩ trong điệu bộ đùa giỡn đó, có trình độ.
“Không đúng, từ nhỏ đã sùng bái chú cảnh sát, có bài hát nào có lời: Tôi ở ven đường, nhặt được một món tiền…”
“chuyện gì vậy???.” Mấy người ba chân bốn cẳng vây ở bên ngoài.
“Đội trưởng, kể một chút, sao anh theo đuổi được bạn gái?”
“Lấy hình của chị dâu xem một chút.” Có người ồn ào nói.
“Được, lá thư sau sẽ giúp các cậu thỏa nguyện.”
“Cái gì gọi là giúp chúng tôi?” có người khoa trương nói. “Rõ ràng chính anh muốn mới là thật.”
“Đúng thế là được…”
Vì vậy mấy hôm sau, thời gian nhàn rỗi đều có thư gửi tới.
Trong một khoảng thời gian ngắn, người của chi đội nào đó đều sôi nổi, suýt
chút nữa nhất thời sẩy tay ‘ngũ mã phanh thây’ tướng lĩnh
Có thêm một người bạn trai, đối với Diệp Vũ cuộc sống cũng không có gì
thay đổi, cô vẫn làm việc và nghỉ ngơi điên đảo như cũ, một ngày ăn ba
bữa cơm như thường.
Mười ngày nửa tháng không có điện thoại, tất cả căn bản chỉ gửi thư. Diệp Vũ luôn có một loại ảo giác, hình như rất giống với kiểu viết thư kết bạn
thời học sinh.
Cử động bả vai một chút cho đỡ mỏi, cô tập trung tinh thần tiếp tục gõ bàn phím. Ngày nộp bản thảo sắp đến rồi, phải nhanh lên, gần đây mải chơi
quá, lãng phí không ít thời gian.
Sau đó điện thoại đột nhiên đổ chuông không hề báo trước, báo hại cô giật nảy mình.
“A lô?” vừa nghe điện thoại vừa xoa bóp huyệt thái dương khi cô cảm thấy buồn ngủ.
“Là tôi, Tiêu Triệt.”
“Ừ.”
Nghe giọng cô có chút miễn cưỡng, Tiêu Triệt bật cười, “Lại thức đêm rồi à?”
“Có chuyện gì vậy đồng chí thiếu tá!”
“Nhớ em.” (vì Triệt ca nói lời ngon ngọt nên ta phải dùng là em thay cho cô. Hì. Từ đây thay đổi xưng hô của Triệt ca đối với Vũ tỷ luôn)
“Ai ôi, tôi cảm thấy ghê răng (=lạnh người), đồng chí nên chú ý đến tác phong và kỉ luật quân đội, không nên không nghiêm túc.”
“Anh nói chuyện với bạn gái mình còn nghiêm túc thì đúng là ăn no rảnh rỗi không có việc gì làm.”
“Tác phong của tiểu đồng chí rất có vấn đề chứ sao.”
“Diệp Vũ.”
Cô nháy nháy mắt mấy cái, đột nhiên trầm lắng như vậy, có chút mờ ám…
“Thật sự nhớ em.”
“Ừ, tôi nhận tấm lòng.”
“Có thể đến đây một chuyến không?”
“Thời gian người nhà thăm người thân, quan hệ của chúng ta chưa đạt chuẩn.
Tôi sợ bị quân lính chặn ở ngoài cửa thì quá mất mặt, vẫn là không nên.” Diệp Vũ đánh phủ đầu trước.
Ở đầu dây điện thoại bên kia, Tiêu Triệt nhẹ nhàng cười: “Em tới đây, anh ra ngoài gặp em.”
“Gần đây có bị cảm phong hàn không?”
“Cảm nắng.” Anh rất tự nhiên trả lời.
“Xì.”
“Nói nghiêm túc.”
“Không ngờ nói chuyện nửa ngày ngài lại trêu đùa tôi rồi?”
“Tôi nào dám trêu đùa ngài. Bạn gái cũng tương tự như Từ Hi Thái hậu, anh lo lắng cẩn thận hầu hạ, sợ mắc lỗi.”
“Ừ, gọi lão phật gia cho Thái hậu nghe một chút.”
“Lão phật gia cát tường.”
“Ngoan, tiểu Tiêu Tử.” Diệp Vũ không nhịn được, cười ra tiếng, “Này, không nói
thứ khác, riêng khoản phối hợp kiểu này tôi cảm thấy bạn trai như anh
rất được.”
Đừng nói chỉ có Diệp Vũ ở đây vui mừng, bên kia Tiêu Triệt cũng mừng rỡ
không kiềm chế nổi, đập bàn bên cạnh cười, “Quân lính dưới trướng anh
thật sự rất muốn xem mặt bạn gái anh thế nào mà khiến anh phải phục vụ
như vậy.”
Các chiến hữu xung quanh Tiêu Triệt làm động tác cắt cổ.
Đáng tiếc, chẳng những không ngăn được, còn khiến anh cười vui vẻ hơn nữa,
không phòng bị một chút điện thoại đã bị đoạt lấy, mở loa, “Tiêu đội nếu không thể gọi cô tới thì sẽ xảy ra sự kiện mất nhiều máu.”
“Đánh bạc là phạm pháp, mạnh miệng nói là không được.”
Diệp Vũ nói xong đã nghe tiếng cười ở bên kia truyền đến, không khỏi lắc đầu, không ngờ như thế lại gọi điện thoại??
Lúc này, QQ (QQ: phần mềm chat giống yahoo của vn) đột nhiên vang lên. Cô mở tin nhắn vừa đến, là em trai họ bảo bối.
“Chị, có ở đó không?”
“Ở đây, sao vậy?”
“SOS, cứu viện khẩn cấp.”
“Gọi 110.” Diệp Vũ bình tĩnh trả lời.
“Chị…”
“Ừ.”
“Diệp Vũ, ngày mai đến đây đi.” Tiêu Triệt rốt cuộc đoạt lại chủ quyền điện thoại.
“Thanh toán tiền đi đường?”
“Thanh toán.” Tiêu Triệt vô cùng sảng khoái đáp.
“V