XtGem Forum catalog
Phù Thế Phù Thành

Phù Thế Phù Thành

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323664

Bình chọn: 7.00/10/366 lượt.

hời tiết”.

Trì Trinh cười, nhưng ý

thức của anh dần dần trở nên mơ hồ, cảm giác duy nhất mà Trì Trinh có lúc này

là lạnh, hình ảnh cuối cùng đi vào tiềm thức của anh là ánh sáng của bó đuốc,

rồi sau đó là tiếng người dồn dập. Anh rời khỏi một vòng tay, rồi được khênh

lên, nhưng tay vẫn nắm chặt lấy một bàn tay khác không chịu buông ra.



Trì Trinh cảm thấy mình

như đang trong một biển lửa, mỗi một phần trên cơ thể đều nóng rực, đau đớn tận

cùng, trong cơn co giật nhìn về phía xa, ở bên kia là bờ biển yên tĩnh, Tuần

Tuần đang đứng bên bãi cát, nghe thấy tiếng Trì Trinh gọi, quay đầu lại khẽ

cười, chiếc lúm đồng tiền thoắt ẩn thoắt hiện. Trì Trinh bất chấp tất cả định

chạy đến bên cô, phát hiện ra rằng một bên chân đã bị lửa bao bọc lấy, còn hình

dáng và nụ cười của Tuần Tuần mỗi lúc một xa.

Trì Trinh tỉnh dậy trong

tiếng kêu tuyệt vọng, thấy dưới người mình không còn là lớp cỏ hoang ẩm ướt,

không còn những giọt mưa đá rơi xuống mặt đau rát, không còn những cơn gió núi

lạnh buốt… Mặc dù cảm giác đau vẫn như cũ, nhưng Trì Trinh nhanh

chóng biết được rằng mình đã thoát khỏi nguy hiểm.

Trì Trinh dùng cánh tay

còn cử động được nâng người dậy, nhưng thấy rằng nơi mình đang ở không phải là

bệnh viện, cũng không phải trong khách sạn, mà là trong một căn nhà đơn sơ. Mặc

dù nhìn qua cửa sổ có thể lờ mờ nhận thấy bên ngoài đang là ban ngày, thế nhưng

trong căn phòng Trì Trinh đang nằm thì tối đen như trong động, trên bức tường

đen loang lổ toả ra mùi ẩm mốc. Trì Trinh nằm trên chiếc giường gỗ có trải mền

bông, đồ vật duy nhất có bên cạnh là chiếc ghế tre rách.

Trì Trinh nghi ngờ mình

đang trong một giấc mơ khác, đưa tay sờ người. Lớp băng dính vết thương trên

mặt đã được thay bằng lớp bông băng, cánh tay trái cũng được quấn một lớp băng

dày, Trì Trinh định ngồi dậy, nhưng cơn đau ở chân dội lên tê buốt, anh ta vội

vàng tung chăn ra, may quá, hai chân vẫn còn nguyên, tuy một chân được nẹp bằng

những tấm ván thô sơ.

Bộ quần áo cũ đang mặc

trên người Trì Trinh có vẻ không được vừa vặn lắm, không những hơi chật mà điều

đáng sợ là trên đó có in hình những bông hoa… Trì Trinh kéo áo nhìn bốn xung

quanh, Tuần Tuần không có ở bên cạnh. Trong đầu Trì Trinh chỉ có một ý nghĩ, đó

là gọi to tên của Tuần Tuần, nhưng vừa há miệng ra thì đã thấy đau rát trong cổ

họng, tiếng gọi to trong tưởng tượng của Trì Trinh còn là tiếng kêu yếu ớt.

Trì Trinh bỗng có một ý

nghĩ kỳ quặc, liệu mình có vượt qua thời gian và không gian đến nơi xa lạ nào

đó không? Đúng lúc đó thì anh nhìn thấy chiếc áo khoác màu cam đỏ phủ trên

chăn, vì thế mới cảm thấy an tâm trở lại. Đó là trang bị cuối cùng của người

ấy, nếu áo còn ở đây, thì dù có quay trở lại xã hội nguyên thuỷ, ít nhất cũng

sẽ có Tuần Tuần đi cùng.

Trì Trinh đang suy nghĩ

thì cánh cửa bị đẩy từ bên ngoài vào nghe “kẹt” một tiếng, Tuần Tuần ôm một

đống quần áo bước vào, phía sau còn có một người phụ nữ trung tuổi quấn khăn

trên đầu. Người phụ nữ ấy bưng bát, nhìn thấy Trì Trinh đã tỉnh dậy, cười và

nói bằng thứ tiếng địa phương mà Trì Trinh không hiểu.

Trì Trinh không hiểu tình

hình như thế nào, chỉ còn biết đưa mắt nhìn Tuần Tuần như muốn hỏi. Người phụ

nữ kia đặt bát xuống, rồi hoa chân múa tay nói một hồi xong thì đóng cửa đi ra,

chỉ còn lại Tuần Tuần và Trì Trinh ở lại trong phòng.

Tuần Tuần đặt đồ trên tay

lên chăn của Trì Trinh, Trì Trinh nhìn, thì ra đó là quần áo vốn dĩ anh ta mặc

trên người, mặc dù đã gấp gọn gàng, nhưng vẫn có thể nhìn thấy mấy chỗ bị xé

rách lớn trên chiếc áo khoác, quần bò cũng bị rách, chỉ có điều chúng đã được

giặt sạch sẽ.

Trì Trinh bị Tuần Tuần ấn

trở lại giường, kéo chăn đắp lên.

“Anh đừng có để bị cảm gì

nữa đấy. Tôi không có hơi sức để chăm sóc cho anh đâu”, Tuần Tuần nói.

Thì ra, sao khi họ mắc

kẹt ở vách núi gần bốn tiếng đồng hồ thì được nhân viên tuần núi là người dân

trong bản gần đó phát hiện ra, sau đó về gọi mọi người cùng hợp sức cứu hai

người lên. Nhìn thì có thể thấy, họ đang ở trong nhà của người tuần núi, còn

người phụ nữ vừa bưng bát vào là vợ của anh ta.

Trì Trinh được biết mình

đã ngủ một ngày một đêm, cũng có nghĩa bây giờ đã là trưa mùng Hai Tết, Trì

Trinh hỏi với vẻ hết sức ngạc nhiên rằng, vì sao Tuần Tuần lại không đưa anh ta

tới bệnh viện dưới núi.

Tuần Tuần nói với Trì

Trinh, chỉ riêng việc tìm bác sĩ cho anh thôi mà người chủ gia đình này đã phải

đội mưa gió đi suốt một đêm vượt qua một ngọn núi, biết bao khó khăn mới mời

được người của trạm y tế của bản kế bên tới. Bây giờ vết thương đã được xử lý,

ngoài vết thương ngoài da, thì xương ống quyển chân trái của anh cũng bị rạn, như

thế đã là trong cái rủi có cái may rồi. Mấy ngày hôm nay thời tiết rất tệ hại,

suốt hai ngày vùng núi này liên tiếp chịu các trận mưa đá, đường lớn hầu như đã

bị đóng băng, đường núi thì vừa khấp khểnh vừa trơn trượt, vì thế hầu như các

loại xe đều không thể lưu thông được, cũng không thể dùng cáng mà khiêng Trì

Trinh xuống bệnh viện dưới chân núi.

“Anh ấy nói với tôi, mỗi

năm đến