
ng, tiếp theo ngẩng đầu nói: “Vô nghĩa, mau, các ngươi mau trấn áp tà khí yêu ma cho ta.”
Nghe ta nói, Giản Hề lập tức xuất ra một loạt phù chú cho ta, sau đó lại lôi đâu ra hai cái khoá sắt và một chiếc bình nhỏ, biểu tình âm ngoan nói: “Mấy món này của lão tử đều sắp rỉ rồi, hôm nay cuối cùng cũng có dịp dùng cho lũ yêu ma này. Ha ha ha ha ha ha ha…”
Ta cảm giác gió lạnh hiu hiu thổi, sau khi xong việc với nàng, ta đứng dậy phủi phủi tay nói: “tốt lắm, không ngờ tên ma binh này ngu như vậy. Các ngươi có thể đi tìm người rồi. Lần này không thể ngờ rằng Dạ Tịch nguyên quân cũng bỏ trốn, sửa mệnh cách khẳng định không phải một hai chỗ đâu.”
“Làm sao bây giờ a a a” Nghe ta nói xong, Mộc Tử Du buồn rầu ôm đầu ngồi bệt xuống rống lên, thấy nàng như vậy ta quay sang nhìn Giản Hề nói: “Nhanh đi tìm người đi!”
“Hắc hắc,” Giản Hề vẻ mặt âm hiểm cười cười, “Diệp Tiếu, mệnh cách này sửa lại quả thật không phải chỉ có ‘một hai chỗ’.”
Nói xong, hắn vung tay áo lên, một trận gió lớn thổi qua, hai người liền biến mất. Ta ngẩng đầu nhìn trời, quả nhiên… thế đạo này ngày càng bất ổn.
Cảm thán một lát, ta ẩn đi pháp lực, nhân tiện xoá bỏ trí nhớ của những người vừa rồi, Từ Văn Nhu mới cùng ta lao xuống thật hào khí nói: “Trói lại!”
Từ Văn Nhu quay lại với bộ dạng thất thần, mãi đến khi bị ta hung tợn trừng mắt hắn mới hoàn hồn, xoay người quát: “Các ngươi điếc à? Mau trói người lại!”
Vì thế cứ như vậy, tuy rằng trên đường có chút trắc trở, ta vẫn đem ‘Mặc tiểu thư’ về được Thừa tướng phủ.
Trở lại Thừa tướng phủ, sau khi an bài cho nàng xong, sớm hôm sau ta đã bị ‘phụ thân’ gọi qua. Cha Tống Tử Mạch – Tống Nho là một lão hồ li chính hiệu, lăn lộn trên quan trường nhiều năm, có lẽ cũng là báo ứng, hơn năm mươi tuổi cũng chỉ có mình Tống Tử Mạch là con trai, vì thế cưng chiều vô cùng.
Ta vào thư phòng, đối diện với lão thừa tướng đang ngồi bên kia bàn cung kính cúi chào: “Cha!”
Nghe tiếng ta, Tống Nho ngước mắt lên, tuy rằng đã năm mươi nhưng lão bá này dáng người vẫn chưa biến dạng, thoạt nhìn chỉ hơn 30 là cùng, khi giơ tay nhấc chân đều toát lên thần thái thư sinh nho nhã nhưng ánh mắt nhìn người lại sắc bén khó dò, như có thể nhìn thấu lòng người.
“Mạch nhi hôm nay sao lại quy củ thế, là vì nữ nhân?” Buông cuốn sách trong tay, lão đảo mắt mỉm cười nhìn ta, ta thân đã mấy vạn tuổi nhưng tâm cũng không khỏi run lên, bước về phía lão, da mặt dày lấy lòng nói: “Cha, người đã biết?”
“Người lần này, là tiểu thư nhà nào?” Nhìn điệu bộ của ta, Tống Nho nhíu mày. Ta hắc hắc ngây ngô cười: “Bất quá chỉ là con gái của tiểu thương thôi mà.”
“Con gái một tiểu thương mà ngươi phải phí tâm như thế?” Nghe ta nói, Tống Nho hừ lạnh, ta nhanh chân rảo bước lấy cho lão một chén trà: “Cha, người đừng giận, lần này cướp cũng đã cướp rồi, không lẽ người muốn con đem trả lại? Con lần này thật lòng coi trọng cô nương ấy, cha, người thành toàn cho con đi, sau này con sẽ không bao giờ làm loại chuyện hỗn trướng này nữa.”
“Thật không?” Tống Nho nhíu mày, đáy mắt lại có ý cười: “Sau này ngươi nguyện vì cô ta mà không làm chuyện hỗn trướng nữa, theo ta vào triều?”
“Đồng ý, đồng ý!” ta vội gật đầu, “Lên núi đao xuống biển lửa đều đồng ý.”
“Thôi thôi, tuỳ ngươi vậy.” Tống Nho cười khổ lắc đầu: “Rốt cuộc là cô nương nhà ai?”
“Cái này…” Ta ra vẻ chần chờ, Tống Nho nhìn ta khích lệ, cuối cùng, ta cắn răng, bất chấp nói: “Là Mặc gia đại tiểu thư – Mặc Băng Khiết.”
“Mặc Băng Khiết?” Nghe tên này, Tống Nho nhíu mày: “Là Mặc gia ở Dương châu?”
“Đúng vậy.”
Nói đến đây, Tống Nho không thèm nói tiếp. Ta cũng lẳng lặng đợi, hồi lâu sau, Tống Nho chậm rãi nói: “Mạch nhi, Mặc gia tiểu thư cùng thái tử là thanh mai trúc mã, ngươi phải quên nàng ta đi”
“Cha!”
Vừa nghe những lời đó, ta lập tức quỳ xuống, đụng phải xương hông đau ngất, không kiềm nổi thầm mắng trong lòng. Có điều cũng may ta bị đụng đau, mắt lấp loáng ướt. Ta quyết giả bộ, thề sống thề chết: “Cha, cuộc đời này của con ngoài Băng Khiết ra, con sẽ không cưới bất cứ ai, nếu… nếu không có Băng Khiết, con thà chết!”
“Hoang đường!”
Tống Nho rống giận đứng bật dậy: “Đường đường là nam nhi thân mười thước cao, sao lại vì chuyện nhi nữ thường tình mà tự ràng buộc mình?!”
“Cha không phải con, tất nhiên không hiểu được cảm giác trong lòng con. Tóm lại, nếu không có Băng Khiết, con chi bằng chết đi cho xong.”
Nhớ lại lúc trước nhàn rỗi ta thường xem kịch, một mặt nhẫn nhịn ý cười trong lòng, một mặt còn làm ra vẻ muốn tìm cái chết. Tống Nho giận dữ, hất văng chồng sách bên cạnh xuống: “Ta cũng không tin, không có cô nương ta ngươi thật sự sẽ chết!”
Nói xong, lão bước ra ngoài, ta vội vàng đuổi theo: “Cha! Cha!”
“Ta không phải cha ngươi, đừng gọi ta!”
Tống Nho có lẽ đã bị ta làm tức chết nên mới thốt nên lời tàn nhẫn. Tiếp đó, ta nghe hắn phân phó Từ Văn Nhu đang khúm núm chạy đến: “Lão Từ, nhanh đi xin lỗi Mặc tiểu thư rồi đưa đến phủ thái tử.”
Nghe lão nói ta gấp đến nóng lòng.
Tống Nho ơi là Tống Nho, ngươi cũng không thể giống Ti Mệnh Tinh Quân đến vậy chứ!
Vì thế ta khẽ cắn môi