Snack's 1967
Phù Sinh Mộng

Phù Sinh Mộng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323074

Bình chọn: 8.00/10/307 lượt.

t cũng đã biết, ta và ngươi xem như đã hết. Ngươi có biết cảm giác lúc ấy của ta không? Ngươi từng là thiên thần tồn tại suốt quãng đời niên thiếu của ta, ngươi ở trong lòng ta, kiêu ngạo, bí ẩn, sau đó thiên thần bỗng nhiên bóp trái tim ta, dày xéo, cắt nát, đập vỡ, vết thương tầng tầng lớp lớp, đau đến đứt gan xé ruột, khi đó ta có bị thương không? Nếu không phải mấy người Phượng Nhi, bây giờ ta đang ở đâu? Ngươi…”

“Đừng nói nữa!”

Hắn đột nhiên ngắt lời ta, một tay ôm lấy ta vào ngực.

Vòng ôm của hắn vẫn như năm đó, lạnh lẽo đến tận tâm can. Hắn chưa bao giờ ôm chặt ta như vậy, tựa như muốn dung nhập vào cốt tuỷ. Ta đã từng ngày ngày đêm đêm mơ được hắn ôm như vậy, nay đã thành sự thực thì tâm ta bỗng cảm thấy lạnh.

Ta im lặng trong vòng tay hắn, ánh mắt lại nhìn ra con đường đá kia, lặng lẽ chờ đợi.

Liễu Hoa Hiên ôm chặt ta, dồn dập nói chuyện với ta, ta không nghe rõ hắn nói cái gì, chỉ cảm thấy có cái gì đó từ trong thân thể đang chậm rãi khôi phục. Từng chút, từ đầu ngón tay lan ra, sau đó tràn ngập cơ thể.

Ta hiểu đó là cái gì, nước mắt bỗng như vỡ đê tràn ra.

Chính là linh lực của ta, chỉ khi người thi phép đã suy yếu đến độ không thể chống đỡ, pháp thuật này mới có thể hoá giải. Dù sao đây cũng chỉ là một pháp thuật nhỏ nhoi, nhưng hắn đã không thể chống đỡ…

Ta muốn đứng dậy, Liễu Hoa Hiên phát hiện ý định của ta, gắt gao ôm lấy ta, quấn chặt ta không chịu buông ra.

“Nàng không thể đi… Tiếu Tiếu, ta không thể cho nàng đi…”

Hắn lặp đi lặp lại, giọng nói đã mang theo ý nài nỉ.

Luôn tự phụ như hắn, cao ngạo như hắn, nay lại cầu xin ta như vậy, ta vẫn không thể nghe theo.

Trong dầu ta chỉ có một ý nghĩ, ta muốn đi cứu hắn, ta phải đi cứu hắn.

Ta từng nói với hắn, nếu hắn rời đi, ta dù lên trời xuống biển, thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền cũng phải đi tìm hắn. Tuy rằng lúc đó chỉ là lời nói đùa, nhưng ta đã nói, Bách Lý Quân Hoa hắn đã ở tại lòng ta.

Vì thế ta đẩy Liễu Hoa Hiên ra, chạy khỏi đình viện, hắn lập tức đuổi theo, một tiếng lại một tiếng gọi ta: “Tiếu Tiếu… Nàng không thể đi… Nàng không thể đi…”

Ta không để ý đến hắn, nhảy mấy bước đã phóng lên con đường đá, không bao lâu, bóng dáng một người bỗng đập vào mắt ta.

Hắn toàn thân nhuốm máu, cả người đỏ au, trường kiếm được hắn nắm trong tay phát ra thứ ánh sáng tinh khôi mà lạnh lùng. Hắn ngã xuống đường, miệng như đang nói gì, ta vội vàng tiến lên, nhìn thấy bàn tay hắn đang gắt gao nắm chặt ngực, ta kéo tay hắn xuống, nghe hắn suy yếu gọi tên ta, hết lần này đến lần khác, vô cùng lo lắng.

Liễu Hoa Hiên đuổi theo phía sau ta, thấy cả người Bách Lý Quân Hoa nhuốm đầy máu cũng cả kinh, ta cảm thấy trước mắt một mảnh mông lung, đỡ hắn dậy, nhưng hắn cuối cùng cũng không còn chút khí lực, cả người đều dựa vào ta.

E rằng mấy vạn năm qua ta chưa từng sợ hãi như vậy, cũng chưa từng khóc đến thế. Trước cặp mắt kinh ngạc của Liễu Hoa Hiên, ta cõng Bách Lý Quân Hoa vọt vào đình viện, sau đó liên tiếp độ linh lực cho hắn.

Nhưng linh lực ta truyền qua lại như giọt nước đổ bể, đi vào nhưng lại không chút phản ứng. Liễu Hoa Hiên tiến lên kéo ta, nói: “Tiếu Tiếu, nàng bình tĩnh một chút!”

Ta lại nghe không vào, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, hắn phải sống, hắn nhất định phải sống.

Giọng nói của Liễu Hoa Hiên bên tai xa dần, ta chỉ thấy được người trước mắt này, cả người nhiễm máu, lại vẫn tuyệt đại tao nhã.

Ta nghĩ tới ánh mắt như hỉ như bi của hắn, nghĩ tới trăm dặm hoa lan hắn cho ta, nghĩ tới hắn từng một lần lại một lần nói cùng ta: “Ta chờ nàng, ta chờ nàng.”

Ta cuối cùng cũng chấm dứt hành động liều mạng, ôm lấy hắn, bật khóc nức nở.

Liễu Hoa Hiên đứng bên lẳng lặng nhìn ta, hồi sau, ta chợt nghe hắn hô: “Tiếu Tiếu, hắn còn cứu được!”

Nghe vậy, ta ngẩng phắt lên, thấy hắn từ trong tay Bách Lý Quân Hoa lấy ra hai hạt châu, ta ngưng thần nhìn, thấy hai hạt châu này, một là Minh Thuỷ Châu, một là Hoàn hồn đan!

Nháy mắt đó, ta vui mừng quá đỗi, hấp tấp nói: “Mau, mau cho hắn ăn đi!”

Liễu Hoa Hiên ừ một tiếng, mở miệng hắn ra, đưa Hoàn hồn đan vào. Ta im lặng ôm hắn, một khắc cũng không dám thả lỏng, vì thế đã hiểu được vì sao bình thường mỗi lần hắn ôm ta lại dùng sức như vậy. Chỉ vì sợ hãi, lo lắng, sợ chỉ cần buông lỏng tay, người đó sẽ không thấy đâu nữa.

“Hay quá, hay quá!” Ta chôn mặt vào cổ hắn, khẽ nói: “Ta sau này sẽ không để chàng mạo hiểm nữa, sẽ không để chàng bị thương nữa, sau này chúng ta sẽ sống thật tốt. Ta và chàng sẽ ở lại Bồng Lai đảo, nhìn ngày lên đêm xuống, chỉ cần chàng khoẻ mạnh, ta cũng sẽ khoẻ mạnh…”

Ta nói xong, Bách Lý Quân Hoa đang nằm trong lòng ta, mắt nhắm chặt, đột nhiên giật mình. Không biết là nghe thấy lời ta vừa nói, hay chỉ đang nằm mộng. Hắn đột nhiên mở miệng, thoáng như gió nhẹ từ đâu thổi đến: “Tiếu Nhi…”

“Vâng”

Ta đáp lời hắn, cầm tay hắn, mười ngón tay đan vào nhau.

Bên cạnh có một người vẫn đứng, không chịu rời đi, im lặng nhìn hai chúng ta. Hắn không nói, ta cũng không nhìn hắn, chỉ nhìn nam tử trong lòng ta, nắm tay hắn, như mỗi buổi sáng trong mấy tháng qua, ta đều mở to mắt nh