Pair of Vintage Old School Fru
Phù Sinh Mộng

Phù Sinh Mộng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322125

Bình chọn: 10.00/10/212 lượt.

đối với hắn, việc ta làm là việc đúng đạo nghĩa phải làm. Thế nhưng, bộ dáng chẳng quan tâm của hắn vẫn làm ta oán giận.

Nhưng nghĩ lại thì, oán gì giận gì đây? Ta với hắn, vốn không nên có yêu hận.

Bất quá là ta một lòng cam nguyện, vốn là ta một lòng cam nguyện.

Say đến ngất ngưởng, ta mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi. Không gian mông lung, ta lại có cảm giác được ai đó ôm lấy, đưa về giường, sau đó ôm ta ngủ.

Ta không an phận đẩy hắn một chút, nói với hắn: “Ngươi tránh ra!”

Hắn không giận, ôm ta không nhúc nhích, khẽ nói trên đầu ta: “Tiếu Nhi ngoan, ngủ đi!”

Ta nghe thấy giọng nói ấy liền biết là ai. Nhẹ vòng tay ôm lấy hắn, cũng không nhắc lại. Hắn im lặng một lúc, rồi chậm rãi nói cùng ta: “Hôm nay làm sao thế, uống nhiều rượu như vậy.”

Ta không đáp, hắn lại nói: “Sau này không được uống rượu nhiều như thế nữa, nữ tử uống rượu rất khó xem. Ngươi nếu buồn, qua thời gian này, ta xử lý xong chuyện sẽ đưa ngươi đi chơi.

Ta nghe thị nữ nói, ngươi đã khóc, ta liền đến thăm ngươi. Ngày đó, chuyện gì ngươi cũng không suy nghĩ cẩn thận, nói thế nào ngươi cũng không nghe, ngoan ngoãn ở trong cung, đợi ta giải quyết xong việc, biết không?”

“Vâng.” Ta trả lời có lệ, hắn lại như yên lòng, vỗ lưng ta cười nói: “Tiếu Nhi, chờ việc này xong, ta sẽ cùng nàng sinh thật nhiều hoàng tử và công chúa.”

Hắn chưa bao giờ nói như vậy.

Những năm gần đây, dù đã thành hôn, hắn đối với ta vẫn như một người thầy, chưa từng vượt quá nửa phần. Nghe hắn đột nhiên nói như vậy, ta liền hiểu được quyết định của hắn, càng ôm chặt hắn hơn, lặp đi lặp lại “Sư phụ, sư phụ.”

“Ngoan.”

Hắn nhẹ vỗ đầu ta, như ôn nhu, như thương tiếc. Tiếp đó, hắn hôn lên mi tâm ta, nói: “Tiếu Nhi, đừng sợ, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng.”

Ta biết đây chỉ là lời an ủi.

Hắn luôn như thế, nếu muốn đâm ngươi một đao, trước tiên sẽ cho ngươi ăn kẹo ngọt.

Năm đó hắn hứa sẽ bên ta trọn đời trọn kiếp, hôm sau vì Cửu Đỉnh mà nhảy khỏi tháp, nếu không có ta dùng hoàn hồn thuật, làm sao còn có hắn hôm nay?

Rồi sau đó hắn nói sẽ làm cho ta được vui vẻ, nhưng kế đó lại nói cho ta biết, ta không được phép giết Nam Thiếu.

Sau hắn lại nói với ta, sẽ bảo hộ ta cả đời, nhưng dưới thiên hoả lại vứt bỏ ta ngoài cửa…

Hôm nay…

Sự tình liên quan đến lê dân bá tánh, hắn tất sẽ lại như thế. Nói rằng sẽ bảo hộ ta, nhưng kỳ thật, là bảo hộ cái chết cho ta. Luyện hóa bên trong Cửu Đỉnh, vĩnh viễn, không thể siêu sinh.

Hắn từng nói với ta, lấy quốc làm sính, nhưng trên thực tế, ta cũng phải vì quốc.

Hôm sau khi ta tỉnh lại, hắn đã vào triều.

Ta tự mình thay y phục, đi thẳng đến Tế Ti Viện. Thấy ta đến, tất cả đều không khỏi cả kinh, khi ta mang ý định nói cho họ, họ đều quỳ trên đất, sau khi huyên thuyên một đống lời cảm ơn cảm kích trơn tru lưu loát, liền đưa Cửa Đỉnh đến trước mặt ta.

Cửu Đỉnh có thể lớn cũng có thể nhỏ, giờ phút này, nó được cung phụng ở phòng tối của thần miếu, được trận pháp và linh khí của con người che chở, hiện nguyên hình hình dáng to lớn của nó. Ta đứng trên đài cao, nhìn Cửu Đỉnh được mở ra, bên trong là lốc xoáy sâu không lường được, trong lòng rốt cục cũng có chút sợ hãi.

Ta vẽ một cái phù chú trên không, lập tức xuất hiện một vài hình ảnh, ta nhìn thấy Quân Hoa đang ngồi trên ngai vàng. Cao cao tại thượng, không ai sánh bằng. Ta nhất thời cảm thấy hai mắt nhoà lệ, khàn khàn gọi hắn một tiếng: “Sư phụ.”

Nhiều năm qua, ta luôn có thói quen gọi hắn là sư phụ.

Hình ảnh người trên không trung thoáng sửng sốt, sau đó ta nghe hắn nhỏ giọng nói: “Tiếu Nhi, làm sao vậy?”

“Sư phụ, người…sau này hãy sống thật tốt!” Suy nghĩ nửa ngày, ta lại chỉ có thể nói một câu như thế: “Như người mong muốn, ngày sau, thiên hạ sẽ thái bình.”

“Ngươi nói cái gì?”

Hắn nhíu mày, lập tức phản ứng lại: “Ngươi đang ở đâu?!”

“Sư phụ, kỳ thật, con luôn nghĩ, có phải từ nhỏ con vì trả nợ mà hết lần này đến lần khác, dường như chỉ cần để quốc gia được thái bình thì nhất định con phải hiến thân. Máu của con dùng để trấn áp oán khí, linh lực của con dùng để trục xuất yêu ma, sư phụ con, người…chỉ dùng con để yên ổn thiên hạ.

Con chưa bao giờ chân chính thuộc về bản thân con. Nhưng con hiểu, đây là số mệnh. Người…người không cần áy náy…”

“Ngươi đang ở đâu?!”

Hắn đứng phắt dậy khỏi ngai vàng, hét to, làm kinh động mọi người xung quanh. Ta thoáng kinh ngạc, dùng cổ tay áo lau đi nước mắt, cố gắng cười rộ lên: “Sư phụ, như người nói, lúc trước người không nên cứu con, con cũng không nên gặp người. Chúng ta… Chúng ta hãy buông tha nhau thôi…”

Nói xong, ta lập tức thu hồi pháp thuật, sau đó quay đầu nhìn về phía Cửu Đỉnh không phải quá lớn nhưng lại sâu không đáy. Ta nhắm mắt lại, thả người nhảy vào.

Trong nháy mắt nhảy xuống, ta như rơi vào một cái động không đáy, không ngừng rơi xuống, rơi xuống. Gió bên tai gào thét quét qua, từng đợt sóng lửa nóng rực đập vào mặt, thiêu đốt toàn thân ta. Người ta đau đớn, nhịn không được hét to. Mơ mơ hồ hồ, ta như nghe thấy có người gọi tên ta, thanh âm tê tâm liệt phế: “Tiếu Nhi~”

Dung nhan nam tử như gần ngay trước mắt, đang nở nụ cười,