
h vài tên là được rồi. Haiz, ngươi sao lại cứ nhìn ta như thế? Đừng có trách ta không nói trước với ngươi, ngươi bây giờ chỉ là một tiểu hoàng kê mới sinh thôi.”
Phượng Âm dùng móng vuốt vẽ nên cái dáng quả táo của Diệp Tiếu, lại dùng móng vuốt chỉ dáng gà rừng cao lớn gấp đôi của mình nói: “Còn ta, là một con gà rừng tinh trưởng thành hai trăm tuổi. Chỉ cần một cái móng vuốt của ta đã có thể giẫm chết ngươi, đừng có dùng ánh mắt đó mà nhìn ta, bằng không ta sẽ…không, nhẫn, tâm!”
“Phượng tỷ thân ái…” Diệp Tiếu hít sâu vài cái, cố gắng bình ổn tâm tình của mình: “Ta không phải đến đồng cam cộng khổ với ngươi…”
“Ờ, ta biết,” Phượng Âm gật đầu mỉm cười: “Ta thấy, ngươi làm gì có lương tâm. Ngươi đã nói vậy thì đến làm gì?”
“Khụ khụ, là như thế này,” Trên mặt tiểu hoàng kê cố gắng bày ra một bộ nghiêm túc: “Khi ngươi nhảy vào súc sinh đạo, mệnh cách ban đầu Quán Thanh U viết cho ngươi đã không dùng được nữa. Chờ nàng viết lại mệnh cách cho ngươi xong, lại phát hiện ‘thiên mệnh thư’ của ngươi không hiện chữ. Một tháng trước, thiên mệnh thư đã tự hiện lên vài chữ…”
“Chữ gì?” Phượng Âm tò mò áp sát lại Diệp Tiếu. Diệp Tiếu nhìn thân hình khổng lồ của nàng lại kìm lòng không đặng mà thụt lùi, để mình có cảm giác an toàn đã mới nói: “Quán Thanh U chưa nói, nhưng nàng muốn trong chúng ta phải có một người đi theo ngươi vào súc sinh đạo, đảm đương một con tiểu hoàng kê. Nàng nói trong mệnh cách của ngươi cần phải có một con gà vàng để thúc đẩy tình tiết vở kịch.”
“Cho nên…”
“Ta cùng Hề Hề, Đại Miêu và Mộc Tử Du đánh mạt chược ba mươi ngày, ta thua…” Nói xong, trong con mắt đen kịt của tiểu hoàng kê lóe lên tia sáng phẫn hận, nắm chặt móng gà nho nhỏ mà rằng: “Vì để giữ được tiết khố của ta, ta đã tới rồi!”
“À, hóa ra là thế!”
Phượng Âm rặt một vẻ ‘ta đã hiểu rồi!’ mà gật gù, vốn muốn lấy tay xoa đầu nàng, lại phát hiện mình không có tay mà tức tối bỏ xuống.
Nàng không thể không tỏ vẻ buồn bực, Diệp Tiếu lại ngạc nhiên: “Ta nói này, sao ngươi vẫn cái bộ dạng này vậy? Cả nhà ngươi đều biến thành người cả rồi, ngươi vẫn còn làm gà rừng là sao?”
Lời còn chưa dứt Phượng Âm đã nổi cơn thịnh nộ.
Khi nàng còn làm thần tiên, uất ức làm thượng tiên cả đời cũng không sao, dù gì khi đó pháp lực của nàng vẫn tăng đều đều, tạm coi là tinh anh của Thiên giới. Làm kẻ đứng đầu tứ tiểu bá vương của thiên đình, không có chút tài năng sao có thể tung hoành?
Nhưng hiện tại, nàng làm gà rừng, không có chút phẩm chất tốt đẹp nào cũng thôi đi, vì sao ngay cả thiên tư thông minh cũng không trả lại cho nàng!!!
Bởi vì nàng khắc khổ tu luyện hai trăm năm mà ngay cả việc biến thành người cũng không làm được, nàng đã bị không ít gà rừng trong tộc cười nhạo. Có một lần nàng nhịn không được phẫn nộ rống lên: “Khi lão tử còn làm Phượng Hoàng, các ngươi ngay cả trứng cũng còn chưa có nhá!”, lão mẹ nàng khóc lóc ôm nàng đến y quán của gà rừng khám bệnh, nước mắt nước mũi tèm lem nói với đại phu, nàng vì bị kỳ thị nên tâm lý không bình thường, có phải đã sinh ra chứng hoang tưởng rồi không?
Hoang tưởng cái đầu ngươi…
Khi đó nàng thiếu chút nữa đã gào lên.
Nhưng nàng vẫn có lý trí. Cho nên tiếp tục im lặng, tiếp tục tinh thần sa sút, những ngày tháng vừa im lặng vừa sa sút tinh thần dần trôi qua.
Nàng nghĩ, có lẽ đây là lịch kiếp trong truyền thuyết…
Người khác trải qua tình kiếp, còn nàng…là kiếp làm gà rừng cả đời…
Dù sao, nếu nàng vẫn duy trì dáng vẻ này, muốn yêu con người cũng quá là khó khăn; mà bắt nàng yêu một con gà rừng, còn phải cùng con gà rừng ấy thành hôn sinh con, còn khó khăn hơn. Yêu đương đã không được thì miễn bàn tình kiếp…
Hay là, kế hoạch lịch kiếp lần này của nàng lại bị lỡ nữa…
Bởi vậy, khi Diệp Tiếu nhắc đến chuyện này nàng thật sự nổi giận rồi. Chỉ còn thiếu điều chỉ vào mặt nàng ta mà gào to: “Mụ nội ngươi, lão tử đã bị các ngươi ngu xuẩn hại chết!”
Đương nhiên, tuy rằng không làm vậy nhưng Phượng Âm vẫn mang tư tưởng trả thù…
Nàng dùng cái đuôi lăn qua lăn lại Diệp Tiếu vài vòng, rồi xoay người bỏ về ổ của nàng. Nàng nằm trong ổ lật qua lật lại, lục lọi lung tung mới lục ra được một cái ná cũ kỹ.
Cái ná vừa thô vừa lớn, đủ để bắn viên đạn to bằng quả táo. Nàng xách cái ná ra ngoài cửa, vào sân, cắm xuống đất, rồi ngoắc tay với Diệp Tiếu “Lại đây.”
“Ngươi muốn làm gì?”
Diệp Tiếu cảnh giác lui từng bước. Phượng Âm nheo mắt ngoắc tiếp: “Thân ái, đến đây nào~”
“Không bao giờ!” Diệp Tiếu chạy lui hai bước nữa. Phượng Âm lần này xoay người lại hất mặt với Diệp Tiếu, “Ngươi không đến?”
“Ta khẳng định, nhất định…A a a a a!!!” Diệp Tiếu còn chưa nói xong đã thấy Phượng Âm lao lại. Diệp Tiếu sợ tới mức dùng đôi cánh nhỏ ôm đầu chạy loạn, Phượng Âm hùng hổ đuổi theo sát nút. Hai người…à không, hai con gà ngươi chạy ta rượt chốc lát, Diệp Tiếu đã bị Phượng Âm ngậm vào mỏ.
Rồi nàng bị Phượng Âm bỏ vào cái ná.
Phượng Âm dùng cánh làm tay, vừa cố định ná vừa kéo căng dây.
Diệp Tiếu có cảm giác không ổn…
“Tỷ, tỷ muốn làm gì?”
Phượng Âm híp mắt, tâm tình rất tốt nói: “Ngươi đoán xem!”
Nhìn phía trước có một