
một lát, cũng không nói gì thêm,
chúc Phùng Hy ngủ ngon rồi về.
Đợi Phùng Hy bước vào cửa tòa nhà, Mạnh Thời mới dừng
chân lại. Anh đi quanh hồ nước nhân tạo trong khu chung cư một
vòng nữa, nhặt hai hòn đá lên liệng xuống hồ với vẻ bực dọc, sau đó lại rút
điện thoại di động ra gọi điện: “Về rồi à? Ngày mai anh đi Việt Nam, không có
thời gian ở bên cạnh em đâu… Em đi làm gì? Một đám công tử việt dã… Một tháng,
anh đang thu dọn đồ đạc, thế đã nhé!”.
Tháng năm đầu hạ mà đã có muỗi, tiếng muỗi kêu vo ve
khiến Mạnh Thời ngủ không ngon, nửa mơ nửa tỉnh nhìn trời đang sáng dần.
Có lẽ là do hôm qua được bác sĩ Tạ massage huyệt vị
rất dễ chịu, khiến cô thấy tự tin hơn, cũng có thể là do cú đá Điền Đại Vĩ của
Mạnh Thời khiến cô thích thú, Phùng Hy ngủ rất ngon, cả đêm không có giấc mơ
nào.
Cô uể oải tỉnh dậy, mắt khép hờ nhìn tia sáng lọt qua
rèm cửa, lại một ngày đẹp có ánh nắng. Hai tháng nghỉ phép chẳng mấy chốc đã
hết hai mươi ngày, dường như cô đã có phần quen với sự o ép lẫn nhau và bận rộn
trong công ty. Lúc đầu cô còn định gọi điện thoại hỏi thăm giám đốc Dương và
phó tổng giám đốc Vương, nhưng nghĩ tới Phụ Minh Ý lại từ bỏ ý định.
Có chỗ dựa nên không sợ, trong đầu cô lóe lên câu
thành ngữ này. Vì Phụ Minh Ý mà cô không muốn nghĩ đến những chuyện liên quan
đến công việc. Gần như Phùng Hy có thể khẳng định rằng, chắc chắn Phụ Minh Ý sẽ
không thể đuổi việc cô, chỉ cần dựa vào kinh nghiệm làm việc tám năm của cô ở công
ty, anh không có lý do gì để khai trừ cô. Thế là đủ rồi.
Chính vì thế, hiện giờ việc quan trọng nhất là giảm
béo. Phùng Hy nhắm mắt duỗi thẳng chân ra, cố gắng để cơ thể đỡ mỏi sau một đêm
say ngủ.
Uể oải trở dậy, cô mở cửa tủ lạnh ra xem, bên trong không
có gì cả. Phùng Hy mới sực nhớ ra trước hôm đi Hàng Châu cô đã dọn sạch tủ
lạnh, đành phải rót một cốc nước ấm để uống. Rửa mặt xong, bóp một viên vitamin
C bôi lên mặt, sau đó lại mở nhạc luyện yoga.
Hít từ từ, lại thở từ từ, nửa tiếng sau, người cô đã
lấm tấm mồ hôi, người cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Ngoài cửa có tiếng gõ cửa, Phùng Hy nhìn đồng hồ, mới
bảy giờ sáng. Cô mở cửa, Mạnh Thời đang bê một cái liễn sứ, cười rất tươi chào
cô: “Xin chào!”.
Phùng Hy cũng đờ đẫn gật đầu: “Xin chào”,
Chưa kịp đợi cô hỏi có việc gì, Mạnh Thời đã len qua
Phùng Hy xông thẳng vào bếp, quen thuộc như nhà của mình. “Xoong ở đâu?”.
“Gì cơ?”.
Mạnh Thời giơ cái liễn sứ trong tay mình ra, nụ cười
tươi tắn như tia nắng buổi sớm chiếu vào phòng: “Anh mua sữa tươi, phải đun sôi
mới được”.
Phùng Hy vội bước vào bếp, lấy ra cái xoong nhỏ nhất
đưa cho anh, “Em không có xoong đun sữa, thôi dùng tạm vậy”. Cô còn không biết
ở đây lại còn có thể mua được sữa tươi. Hiện giờ thành phố ngày càng ít nơi bán
sữa tươi, cô toàn phải mua sữa đóng hộp. Mạnh Thời đến đúng lúc quá, kể từ khi
từ Hàng Châu về, cô vẫn chưa đi siêu thị.
Cô đứng ở trước cửa bếp nhìn Mạnh Thời đun nóng sữa
với vẻ rất thành thạo, vẻ chuyên tâm đó khiến Phùng Hy thần người ra nhìn. Cô
đứng im mấy phút rồi mới hỏi Mạnh Thời: “Ở đây có bán sữa tươi à?”.
Mạnh Thời quay đầu cười: “Có. Anh nghĩ em mới về, chắc
chắn trong tủ lạnh chẳng còn gì nên mới dậy sớm mua về đây. À, tủ lạnh nhà anh
cũng không còn gì nữa, nếu đi siêu thị thì anh có thể chở em đi. Em vừa luyện
yoga à? Tiếp tục đi, đun xong anh sẽ gọi em”.
Làm sao Phùng Hy còn có thể luyện được nữa? Cô muốn đi
tắm một cái, nhưng có Mạnh Thời lại thấy không tiện. Cô đành phải quay ra pha
một ấm trà để đó, sau đó ngồi trên ghế sofa mở ti vi ra xem thời sự buổi sáng.
Thỉnh thoảng cô lại quay đầu nhìn về phía bếp, cảm thấy không được thoải mái.
Cô nghĩ, anh chàng Mạnh Thời này hơi nhiệt tình quá mức thì phải?
Thấy sữa trong xoong đã sôi, bọt trắng trào lên, Mạnh
Thời liền gọi Phùng Hy: “Lấy cốc ra đây!”.
Sữa trắng thơm ngậy được đổ vào hai cốc thủy tinh, vừa
đúng hai cốc. Mạnh Thời nói với vẻ cười cười: “Thế nào? Uống cái này sẽ thấy
sữa đóng hộp không bì được đúng không?”
“Vâng”. Phùng Hy thổi cho nguội rồi nhấp từng ngụm
một.
Mạnh Thời thì đợi sữa hơi nguội rồi uống một hơi hết
luôn, sau đó nhìn Phùng Hy uống.
Ánh nắng phía sau lưng anh chiếu lên mặt Phùng Hy, mặt
cô trắng nõn, bọt sữa còn đang dính quanh mép, đôi môi nhỏ nhắn xinh xắn, bất
giác anh cảm thấy cổ họng hơi khô, bèn vội bước tới bàn làm việc gần cửa sổ,
hỏi với vẻ lơ đãng: “Phùng Hy, em gầy được đi bao nhiêu rồi?”.
“Năm cân sáu lạng, từ lúc em chuyển về đây cho đến
nay, hai tháng rồi”. Phùng Hy trả lời rất chính xác. Từ lúc ở Hàng Châu về cô
đã cân, hiện giờ cô chỉ còn hơn năm mươi lăm kilôgam, mặc dù vẫn còn một khoảng
cách khá xa so với mục tiêu đặt ra, nhưng cô đã rất hài lòng rồi. Một điều khó
nhất là, mặc dù gầy đi hơn năm cân, nhưng da thịt không hề có cảm giác nhão,
điều này có được là do cô kiên trì luyện tập.
Trong cốc thủy tinh chỉ còn gần nửa cốc sữa, Phùng Hy
vẫn uống từng ngụm một, cảm giác nâng niu đó khiến Mạnh Thời rất thích thú.
Mạnh Thời liếc nhìn hàng sách trên giá, hỏi với vẻ vô tình: “Phùng Hy, nếu em